Trẫm Bị Một Con Mèo Bao Nuôi

Chương 16: Trùng hợp

Như Duệ Hầu gia đã nói, người đời đồn rằng Bát Giác Lộc, Kim Diễm Lang đều là thần thú thời kỳ Nữ Oa vá trời.

Kim Diễm Lang trời sinh hung mãnh, bộ lông vàng sẫm của nó khiến nó trở thành bậc vương giả trong đêm tối kiêu ngạo mà cao quý.

Bát Giác Lộc thì quý ở cái sừng tinh xảo và tự nhiên, không giống với những loại hươu, sừng của Bát Giác Lộc giống như san hô vậy, bóng và nhẵn. Điều thần kỳ nhất chính là lúc ở dưới ánh mặt trời, có thể thấy một sợi chỉ hồng như có như không ở trong sừng.

Có lẽ là vì nguyên nhân này, người trong thiên hạ đồn tai nhau rằng sừng Bát Giác Lộc là sợi tơ hồng của Nguyệt Lão, chỉ cần có được nó thì sẽ tìm được mối nhân duyên tốt cho bản thân.

Hề Niệm Tri một mũi tên bắn chết Bát Giác Lộc, theo lý thuyết sừng này vốn là thuộc về nàng.

Nhưng nàng làm sao có thể nhận được? Chưa kể, hành động của nàng đã đắc tội không ít với vương công quý nữ.

Thật tình mà nói sự tình có chút phức tạp.

Ba năm trước, sau khi gả cho Hoàng thượng chưa đến nửa năm Hoàng hậu ốm yếu mà qua đời. Hoàng thượng có lẽ vì tưởng nhớ ân tình của gia tộc Hoàng hậu đối với hắn, nên vẫn chưa lập Hoàng hậu mới. Đã ba năm trôi qua, chuyện này không thể chậm trễ hơn được nữa, bây giờ đã có năm sáu người kế nhiệm cho vị trí Hoàng hậu. Người tương đối có cơ hội cao chính là Tôn Thục, muội muội ruột của tiên Hoàng hậu, cháu gái bên ngoại của Yến lão vương gia - Tùy Dao Viện, và Lương Á Linh con gái của trọng thần triều đình.

Cuộc thi tranh bắn Bát Giác Lộc chính là mấy cô nương này đang âm thầm phân cao thấp với nhau.

Làm sao nàng dám tranh đoạt danh tiếng của các vị tiểu thư này? Không phải đều là giả vờ kĩ thuật không được tốt, cắm mấy mũi tên giả để nâng cao khí thế hơn mà thôi.

Lúc đó, Hề Niệm Tri không biết từ đâu xuất hiện khiêu chiến đoạt quyền uy, đoạt sừng chỉ là chuyện nhỏ, nếu có mưu đồ khác vậy thì có chuyện lớn rồi.

Cũng may Hề Niệm Tri chỉ là con gái của viện sứ Thái Y viện Viện sử? Còn không phải là ngự y phụ trách ngự y sao, nói cho cùng cũng chỉ là nô tài chuyên hầu hạ quý nhân.

Tôn Thục, Tùy Dao Viện vì thân phận mà không thể hiện thái độ quá đáng ra mặt, lại thấy Hề Niệm Tri cũng biết suy nghĩ, như thế nào cũng không chịu lấy đôi sừng kia. Sự việc này mới chấm dứt được.

Hai cái sừng dính đầy máu kia cuối cùng thuộc về ai? Hề Niệm Tri không hỏi, cũng không muốn biết.

Chuyện nhân duyên sao có thể cưỡng cầu?

Nàng không tin vào những lời đồn đại này.

Nhưng kể từ khi biến thành Hoàng Ly Miêu, Hề Niệm Tri không còn dám chắc được.

Thiên hạ huyền bí, không thiếu chuyện lạ, ở một mức độ nào nó mà nói con người quả thực nhỏ bé.

Mấy ngày sau, dân làng bắt đầu thường xuyên ném gà.

Ném trứng gà còn có thể hiểu được nhưng ném gà thì thật sự không ổn rồi!

Hề Niệm Tri người tận mắt chứng kiến vụ án nhún vai, lần này mọi người không đem tội trạng đổ lên mấy con chó mà đại diện là Cát Tường mà bọn họ nhất trí cho rằng là.. chồn.

Hề Niệm Tri: “......”

Hay lắm, bây giờ đến lượt chồn bị đổ oan rồi.

Thực ra cũng không thể trách thôn dân thiếu trí tưởng tượng như vậy, có ai ngờ rằng trên núi lại có một con sói tham lam không biết xấu hổ như vậy?

Bất quá, nếu không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm. Thái độ của Hề Niệm Tri đối với con sói này là, ha ha, nhìn nó đâm đầu vào chỗ chết. Nàng đánh cược rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ bị ném vào trong cái hố, phải là cái hố sâu.

Mặc kệ thôn dân bận rộn cái gì, Hề Niệm Tri vẫn thay phiên chạy giữa thôn làng và núi, nhưng cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng cứ làm như vậy cũng không có hiệu quả gì.

Nếu cứ tiếp tục làm mà không có mục đích, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ cuộc.

Sáng sớm, trở về nhà Trương Bảo Toàn trong sự phẫn nộ, Hề Niệm Tri tìm một cái ổ rồi cuộn tròn ngủ bù. Ăn sáng xong, phu thê Trương Bảo Toàn cầm cuốc cầm liềm đi ra ruộng, giao đứa con gái nhỏ mười tháng tuổi cho anh trai Thạch Bảo chăm sóc.

Cậu bé Thạch Bảo đang trong thời điểm ham chơi nhất mặc dù bĩu môi đáp lại nhưng còn rất miễn cưỡng.

Đại khái là đầu giờ Tỵ!

Hề Niệm Tri đang ngủ say thì nghe thấy tiếng động ồn ào.

Trong không khí oi bức có mùi nguy hiểm, nàng bừng tỉnh giấc, ngửa đầu lên nhìn, liền thấy một chiếc lưỡi mập mạp màu đỏ “xuy, xuy” thổi vào đầu nàng.