Kỳ Cảnh Thiên khẽ động lỗ tai, nếu là lúc bình thường, hắn sẽ không thèm phản ứng.
Đơn giản là ở trong hang động mấy con sói con gọi hắn như "bảo mẫu" cầu nuôi nấng!
Nhưng lúc này đối với Kỳ Cảnh Thiên mà nói, chính là cái cớ để bảo toàn mặt mũi.
Hắn híp mắt, nhìn Hoàng Ly Miêu ngồi trên cây cao, vung vẩy cái đuôi, "Ngao" một tiếng, bước chân soái khí lưu loát, nện bước hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.
Hề Niệm Tri nhìn chằm chằm nó rời đi rồi, vẫn không dám leo xuống.
Nghe các lão nhân nói, sói trời sinh bản tính xảo trá, tâm tính trả thù rất mạnh. Nàng sợ sói xám kia cố ý bày ra bẫy rập, chờ nàng leo xuống, nó sẽ lập tức quay lại.
Cũng có khả năng là nàng nghĩ nhiều, nàng là một con mèo, không thể ăn a, cả người cũng chỉ được mấy lạng thịt, sói xám sẽ xem trọng nàng sao?
Nàng yên lặng suy nghĩ, lại chờ thêm một lát, sau đó mới từng bước leo xuống.
Toàn bộ hành trình, bảo trì độ cao, luôn luôn cảnh giác, Hề Niệm Tri luôn liếc nhìn về phía sói xám rời đi.
Vừa rồi tiếng kêu kia truyền đến, nàng cũng nghe thấy, nơi này còn có sói con sao?
Hề Niệm Tri vừa suy nghĩ lại vừa suy đoán, chẳng lẽ sói xám hay xuống núi ăn trộm trứng gà cho sói con ăn?
Mắt nàng xẹt qua vài tia không thể tưởng tượng, dù nàng không hiểu rõ loài sói, nhưng cũng biết sói con uống sữa, sau khi lớn lên mới bắt đầu ăn thịt tươi?
Ở rừng rậm, sói chính là loài săn bắt giỏi nhất.
Ăn trứng gà gì đó, có thể thỏa mãn chúng nó sao?
Không nghĩ, không nghĩ nữa.
Chuyện này liên quan gì đến nàng đâu?
Bốn chân nhẹ nhàng ổn định rơi xuống đất, Hề Niệm Tri nhanh chóng chạy như bay về hướng ngược lại.
Chuyến này nàng đã biết, rừng rậm vào ban đêm thật sự rất nguy hiểm, rất nhiều mãnh thú đều chờ trời tối mới đi kiếm ăn.
Cũng không ngờ oan gia ngõ hẹp, rừng rậm to lớn như vậy, nàng lại gặp được con sói xám kia đến hai lần, thật sự là nghiệt duyên!
Nhưng may là không sao, giả như sói, sư tử, lão hổ đều không biết leo cây, dù nàng đã thoát khỏi sói xám, vẫn không thể lãng phí thời gian còn lại.
Hề Niệm Tri xuyên qua rừng rậm đen như mực.
Dùng hết sức lực chạy về phía chân trời.
Nàng nhớ kinh thành, chỉ cần nhớ tới phụ thân cùng các vị ngự y khác, Hề Niệm Tri liền cảm thấy thấp thỏm bất an.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Ngày ấy nàng đồng ý mang đệ đệ rời khỏi kinh thành tạm lánh cầu an, nàng cũng khẩn cầu phụ thân dẫn nàng vào cung xem bệnh tình của hoàng đế như thế nào, cũng bảo đảm chỉ cần phụ thân mang nàng vào cung, nàng sẽ lập tức thu thập hành trang đến cậy nhờ thân thích phương xa.
Nàng nói là giữ lời, vừa rời cung, nàng liền mang theo đệ đệ Hề Lâm Gia lặng lẽ ra khỏi thành.
Chỉ là vừa ra thành khỏi, bọn họ chia làm hai đường.
Đệ đệ Hề Lâm Gia theo Từ quản gia đến nơi ước định. Còn nàng cùng nha hoàn Huyên Nguyệt cùng hộ vệ Triệu Thống cùng đi tới huyện Bình Lợi ở núi Nữ Oa.
Hề Niệm Tri đã quyết tâm tới núi Nữ Oa.
Đơn giản là lúc nàng nhìn thấy hoàng đế hôn mê, nàng phát hiện người khác không có để ý đến chi tiết này.
Càng quỷ dị chính là...
Nói không ai phát giác, không bằng nói là bọn họ không nhìn thấy.
Nếu chỉ có nàng có thể phát hiện, có phải chứng tỏ nàng cũng đã hãm sâu vào trong đó rồi?
Núi Nữ Oa!
Nơi này thật sự liên quan đến bệnh tình của hoàng đế sao? Cũng thật sự liên quan đến chuyện nàng bị xuyên thành mèo sao?
Hề Niệm Tri u sầu trầm mặc dừng bước chân, ở bên dòng suối nước, ánh mắt sáng ngời, giây lát lướt qua.
Nàng thấy được phật thủ tham.
Loại này là dược vật hiếm thấy, vô cùng trân quý.
Nếu là lúc trước, Hề Niệm Tri sẽ kích động vô cùng, nhưng hiện tại nàng không có hứng thú.
Lúc này chuyện có thể làm nàng vui sướиɠ, chính là có người nói cho nàng biết phật thủ tham này có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng đế, nhưng sao có thể? Công dụng của Phật thủ tham chuyên trị khó tiêu, dù hoàng đế trúng độc không biết tên, thì phật thủ tham này vẫn không có tác dụng.
Ghé vào dòng suối uống một chút nước, Hề Niệm Tri đánh dấu khí vị ở tảng đá bên cạnh, rồi đi về phía trước.
Suốt đêm, nàng không ngại cực khổ tìm tới tìm lui, nhưng núi này quá lớn! Trùng trùng điệp điệp!
Muốn ở chỗ này tìm ra manh mối, không khác gì mò kim đáy biển, mà nàng còn đang lang thang không có mục tiêu, không có phương hướng.