Editor: Arie
Cũng giống như lần trước, kim quang công đức chui vào trong cơ thể Hi Dung tức khắc như chìm vào đáy biển, không có động tĩnh.
Bàn Cổ cũng muốn giúp Hi Dung kiểm tra một chút đáng tiếc ngay cả lý do hắn bị nhốt trong cơ thể Hi Dung còn không tra ra được thì sao có thể tìm được nguyên nhân.
Cũng may Hi Dung đã quen trên người mình có những đặc tính kỳ lạ nên nàng rất nhanh liền đem lực chú ý đặt ở dị tượng trên bầu trời.
Tộc địa của chim sơn ca nằm trên đỉnh núi nên tầm nhìn của nàng khá trống trải, vừa nhấc mắt là có thể thấy trên không trung rộng lớn, một con phượng hoàng xinh đẹp giương cánh bay lượn, Tổ Long khí phách bay lên ngâm nga, Thủy Kỳ Lân uy nghiêm chân đạp tường vân.
Tất cả đều như hiệu ứng đánh sâu vào thị giác làm cái cây bình thường như Hi Dung âm thầm cảm khái: Đây là Hồng Hoang nha, nàng so với mấy đại năng lợi hại này như người ở hai thế giới.
Nhưng như vậy cũng tốt, Hồng Hoang rất nguy hiểm, nàng có thể luôn an toàn rúc một chỗ ngắm nhìn cảnh đẹp thế gian cũng coi như là một loại may mắn.
Đương nhiên lời này nàng sẽ không nói với Bàn Cổ, dù sao nàng xuyên qua cũng mang theo một hệ thống trò chơi, gia hỏa này bị trói định trong cơ thế cô nhưng cũng giống như những ngươi khác, cả ngày bổ não những thứ kỳ kỳ quái quái.
Thiên địa dị tượng rất nhanh đã tiêu tán, ba nhân vật chính cũng từ trên trời bay xuống, các loài chim bay, tẩu thú, thủy tộc và lân giáp cũng đều ai về tìm mẹ người ấy. Vốn dĩ vạn tộc Hồng Hoang tự do tản mạn nay lại có thêm ba lãnh đạo, hiển nhiên các tộc cũng sôi nổi bàn tán về điều này.
Sau khi Nguyên Hoàng đáp xuống đất thì hóa thành hình người, trên tóc gài một cây trâm, y phục hoa lệ rực rỡ, tuy nàng xinh đẹp nhưng chỉ bằng ánh mắt đầu tiên người ta sẽ chỉ nhớ đến một thân bá đạo khí thế cùng một đôi nhãn phượng lạnh lùng.
Hi Dung không nhận ra nàng có điều gì biến hóa, nhưng nhìn đám tộc nhân chim sơn ca đang quỳ rạp xuống đất vì uy áp của Đại La Kim Tiên nàng liền hiểu được, lập tức cười nói:
“Đạo hữu lần này xem ra thu hoạch rất tốt?”
Đối mặt Hi Dung, Nguyên Hoàng theo bản năng thu liễm khí thế, sắc mặt nhu hòa, thập phần vui sướиɠ nói.
“Đúng vậy, ta chiếm trước tiên cơ, giờ đã là Đại La Kim Tiên trung kỳ, hơn Thủy Kỳ Lân và Tổ Long một tiểu cảnh giới, haha, hiện tại bọn họ khéo ngủ cũng không yên ổn.”
Hi Dung cười chúc mừng:
“Vậy phải chúc mừng đạo hữu rồi.”
“Đạo hữu nói gì vậy? Làm ta quá xấu hổ rồi.”
Ngữ khí Nguyên Hoàng giờ đây tràn đầy sự thân mật:
“Phải là ta cảm ơn đạo hữu mới phải.”
Tươi cười của Hi Dung chợt cứng đờ.
Lại tới nữa!
Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa làm nhưng đối phương lại luôn muốn cảm tạ nàng!
Hi Dung ‘giãy giụa’ một chút.
“Ta? Ta cũng chưa làm gì mà?”
“Đạo hữu tuy rằng không nói rõ ràng nhưng ta hiểu, đoạn đường này đạo hữu đã làm đủ nhiều rồi.”
Nguyên Hoàng cảm khái lắc đầu, biểu tình tựa hồ như muốn nói ‘Đạo hữu ngươi lại làm chuyện tốt không lưu danh, nhưng không sao, ta sẽ giúp ngươi ghi nhớ!’.
Sau đó trong ánh mắt sững sờ của Hi Dung, nàng bắt đầu liệt kê.
Lúc bách điểu triều phượng mà trong lòng dường như sắp ngộ ra gì đó là lúc Hi Dung dẫn nàng đi Hồ tộc nhìn tiểu tộc đàn ở Hồng Hoang đang giãy giụa cầu sinh, thấy hung thú làm tổn thương bọn họ như thế nào. Đáng tiếc tính cách nàng quá kiêu ngạo không để việc này vào mắt.
Vì thế Hi Dung lại đề nghị đi đến nơi này, nơi mà tộc chim sơn ca bị hung thú tập kích.
Nguyên Hoàng rất hổ thẹn, lúc này nàng vẫn xem nhẹ lời nhắc nhở của Hi Dung, người bình thường có lẽ sẽ sớm từ bỏ người không chịu thông suốt như nàng nhưng Hi Dung lại nhắc nhở nàng lần thứ ba bằng cách đem chuyện hung thú bị Thiên đạo ghét bỏ nói với nàng.
Trong suy nghĩ của Nguyên Hoàng, Hi Dung đây không khác gì dùng thìa bón cơm đến tận miệng, kém chút nữa là lấy phễu dốc vào miệng nàng!
Sở ngộ của Nguyên Hoàng chỉ còn thiếu một chút nhưng được sự quy phục của tộc trưởng chim sơn ca bổ sung, vì thế liền có sự kiện này.
Bởi vì chiếm trước tiên cơ nên mười thành lợi ích nàng đã chiếm được bốn phần, Thủy Kỳ Lân cùng Tổ Long chia nhau phần còn lại.
Mà hết thảy công lao đều được Nguyên Hoàng quy kết hết lên người Hi Dung, nàng thậm chí còn dùng sắc mặt chắc chắn nói:
“Lúc ta đột phá Đại La Kim Tiên ta đã nghĩ đến trăm năm trước Hi Dung đạo hữu bảo ta dọn dẹp hung thú xung quanh cũng không phải là ngẫu nhiên đi.”
Nếu là trước đây nàng sẽ không nghĩ đến nhưng xâu chuỗi các sự việc lại thì hoàn toàn hợp lý.
Nhưng Hi Dung nhìn hai mắt Nguyên Hoàng toàn là ‘ta đã biết tất cả, ngươi không cần giấu giếm, mắt hơi giựt giựt.
Không, tất cả chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Lúc này Bàn Cổ lại cố tình xông ra, tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
[Hóa ra việc ngươi làm lại có tầng ý nghĩa sâu xa như thế.]
Tên ngốc lại xuất hiện rồi!
Hi Dung đau đầu nhanh chóng sửa lại.
[Đã nói là ta không có bản lĩnh kia…]
[Ta hiểu, ta hiểu.]
Ai ngờ lần này Bàn Cổ lại trực tiếp đánh gãy lời nàng nói.
[Ngươi cũng không cố ý dẫn đường cho Nguyên Hoàng, tất cả hết thảy đều là cử chỉ vô tình đúng không?]
Hi Dung sửng sốt sau đó mới phản ứng lại lời hắn nói, tức khắc xúc động.
[Ngươi… ngươi thực sự hiểu?]
Òa, tên ngốc này cuối cùng cũng hiểu cho nàng!
Phải biết mấy đại năng ở đây rất thích bổ não, luôn cho rằng nàng là đại lão gì đó, cái này đáng sợ lắm đó biết không?
Nàng chỉ muốn an phận một góc làm một cái cây bình thường, xin các ngươi đừng bổ não nữa!
[Ta hiểu rõ!]
Thanh âm Bàn Cổ hơi trầm mà kiên định, toàn bộ Hồng Hoang này, hắn là người hiểu Hi Dung nhất.
[Ở cùng ngươi một đoạn thời gian ta cũng đã hiểu rõ, ngươi đã hiểu rất rõ về đạo nên cho dù ngươi không cố tình thì tất cả các hành động của ngươi đều vô thức dẫn dắt Nguyên Hoàng. Bởi vì ngươi không cố ý nên mới không muốn nhận lời cảm tạ của Nguyên Hoàng đúng không?]
Hắn so với người khác hiểu rõ Hi Dung thiện lương và khiêm tốn tới mức nào.
Hi Dung mới cảm động được một giây giờ lại có cảm giác như có cục máu chặn ở cổ họng. Nàng lãnh khốc vô tình mở miệng:
[Không, ngươi không hiểu gì cả.]
Sau đó mặc Bàn Cổ nói như thế nào nàng cũng không để ý đến hắn.
Nàng vừa rồi nhất định đầu óc bị nước vào mới tin tên khờ này hiểu chuyện.
Tự cho mình rất hiểu Hi Dung, Bàn Cổ lơ mơ không hiểu tại sao hắn vừa nói, nàng liền một giây đổi sắc mặt, không quan tâm đến hắn.
Hắn không hiểu cái gì? Hắn thấy hắn hiểu rất rõ mà?
Một lúc sau Hi Dung khôi phục lại tâm trạng, nhìn Nguyên Hoàng kiên định nói:
“Ta thật sự không làm gì, Phượng Hoàng vốn là vua của các loài chim, thống lĩnh các loài chim, đây vốn dĩ là cơ duyên chú định của ngươi mà thôi.”
Nguyên Hoàng so với nàng lại càng kiên định hơn, khẽ lắc đầu:
“Nhưng nếu ngươi không chỉ điểm, không biết bao giờ ta mới thông suốt được, có lẽ người chiếm được tiên cơ hôm nay có lẽ không phải là ta. Một tiếng tạ này, ngươi đương nhiên là nhận được.”
Kỳ thật lời Hi Dung nói nàng hiểu rất rõ, lời tuyên thệ kia là vận mệnh chú định nên mới buột miệng nói ra, hung thú gây họa cho Hồng Hoang, tàn hại sinh linh Hồng Hoang, nếu vạn tộc Hồng Hoang đều tự làm theo ý mình thì sẽ không thể phản kích hiệu quả. Vì thế cần thiết có một cường giả dẫn dắt để tiêu diệt những sinh vật có hại này.
Mà Nguyên Hoàng, Tổ Long và Thủy Kỳ Lân vừa lúc là ba đại năng đương thời được công nhận cho nên Hi Dung nói không sai, đây nhất định là cơ duyên chú định của bọn họ.
Nhưng thứ Nguyên Hoàng muốn không chỉ là đại cơ duyên mà nàng còn muốn áp đảo cơ duyên của Thủy Kỳ Lân và Tổ Long, cho nên Hi Dung hoàn toàn nhận được cái vái này.
Lời vừa dứt, Nguyên Hoàng đã chắp tay, trịnh trọng hành lễ với Hi Dung.
Hi Dung hoảng sợ, nhanh chóng đỡ lấy Nguyên Hoàng, nói sao cũng không chịu nhận lễ bái này, nàng sợ tổn thọ mà. Ngày sau nhỡ Nguyên Hoàng phát hiện ra mình là phế vật, cảm thấy mất mặt liền dùng lửa đốt nàng thành than thì sao!?
Nguyên Hoàng không biết băn khoăn của Hi Dung, còn thấy nàng quá mức khiêm tốn và khách khí. Nhưng người ta không để trong lòng, nàng không thể không ghi nhớ. Trong lòng nàng hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ đem ân tình này trả gấp bội.