Editor: Arie
Hi Dung đang nghe Nguyên Hoàng kể chuyện bát quái liền thấy vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi ngưa ngứa, muốn hắt xì rồi lại không hắt xì được tức khắc nghi hoặc sờ sờ chóp mũi.
Kỳ quái, nàng một cái cây hẳn là không có khả năng bị cảm mạo đi?
Chẳng lẽ là có người đang mắng nàng?
Ngay lúc Hi Dung bắt đầu trầm tư sao mình lại thế này bỗng nhiên nơi xa truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếp nối còn có tiếng rống lên cùng ánh lửa cao tận trời, cảnh tượng này khiến cho Hi Dung và Nguyên Hoàng chuyển lực chú ý.
Nguyên Hoàng nhẹ a một tiếng.
“A? Nghe như là âm thanh Họa Đấu.”
Nàng biết Hi Dung muốn dùng chân đo đạc đại địa liền nói ngay.
“Đạo hữu không thể vội vàng mà làm hỏng chuyện tu hành, ngươi cứ thong thả, ta đi trước một bước nhìn xem.”
Hi Dung gật đầu, sau khi Nguyên Hoàng rời đi, phía trước ánh lửa ngày một lên cao, khói đặc cuồn cuộn. Tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu thảm thiết không dứt văng vẳng bên tai.
Chờ đến nàng địa phương kia, chiến đấu đã kết thúc.
Trận hỏa này là do Họa Đấu làm, đúng lúc nàng cùng Nguyên Hoàng muốn đi tộc địa chim sơn ca, một đám Họa Đấu không biết từ đâu vòng tới từ phía sau tộc địa để tấn công .
Bởi vì tộc địa chim sơn ca ở trên cây lớn, chim sơn ca thích lấy cỏ tranh dựng thành tổ chim, cho nên Họa Đấu phóng hỏa, cả tộc địa liền chìm trong biển lửa.
Không ít chim non bị thiêu chết. Nhiều chim sơn ca vật lộn muốn cứu con non nhưng cũng chung số phận. Tiểu tộc đàn này còn không so được với Hồ tộc, số lượng đã ít, tộc nhân tu vi còn thấp kém, nào có phải là đối thủ của Họa Đấu.
Thời điểm Hi Dung tới, đất đai hỗn độn, cây cùng tổ chim bị đốt cháy nằm trên mặt đất, trong tổ có không ít chim non đã chết. Một số chim sơn ca trọng thương, dùng hình người hoặc nguyên hình ghé vào tổ gào khóc, một số khác thì nằm im rêи ɾỉ, còn lại thì chạy đôn đáo giúp đỡ các tộc nhân bị thương, quả thực là thảm kịch nhân gian.
Khung cảnh này làm Hi Dung nhớ đến tình cảnh trăm năm trước, Hồ tộc và Chu Yếm tộc dìu già dắt trẻ đi chạy trốn trong đêm, nàng lại càng thêm chán ghét hung thú.
Nguyên Hoàng hiển nhiên cũng không có hảo cảm với đám hung thú không có linh trí, nhìn nhiều chim non chết như vậy nàng không khỏi cảm thấy thương tiếc.
“Đám chết tiệt này gϊếŧ mãi không hết, gϊếŧ chỗ này thì lại xuất hiện chỗ khác.”
Cho dù tộc địa Phượng Hoàng cũng gặp loại tình huống này, thật sự khiến Nguyên Hoàng đau đầu.
Hi Dung chán ghét nhìn thi thể Họa Đấu trên mặt đất
“Sẽ gϊếŧ hết thôi. Bọn chúng chú định sẽ không tồn tại lâu ở Hồng Hoang, không sớm thì muộn thôi.”
Nguyên Hoàng giật mình.
“Hả? Sao đạo hữu lại nói vậy?”
Hi Dung ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Bọn chúng do oán khí của Hỗn Độn Ma Thần biến thành, không phải sinh linh Hồng Hoang hơn nữa còn có ý đồ tai họa Hồng Hoang đại địa, chỉ tính điểm này thôi, Thiên Đạo sẽ không có khả năng buông tha chúng.”
Kỳ thật nàng cũng đồng dạng không phải sinh linh Hồng Hoang, nói lời này tựa hồ có chút kỳ quái. Nàng cũng không phải không nghĩ tới một ngày nào đó Thiên Đạo sẽ chú ý tới vấn đề của chính nàng.
Lúc đầu nàng cảm thấy có hai loại khả năng, một là nàng phế thành như vậy là kết quả của Thiên Đạo hạn chế, nhưng cũng chỉ là hạn chế thôi chứ không có ý đồ gϊếŧ chết nàng.
Khả năng thứ hai là Thiên Đạo căn bản không có phát hiện ra sự tồn tại đặc thù là nàng. Dù sao Thiên Đạo cũng không phát hiện ra Bàn Cổ còn sống.
Cuối cùng hai loại suy đoán này đều bị sự việc trời giáng công đức đánh vỡ, Thiên Đạo giáng kim quang công đức xuống người nàng, điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ Thiên Đạo biết đến nàng, hơn nữa còn phát cho nàng rất nhiều quà, mặc dù chẳng biết phải dùng thế nào.
Cho nên Hi Dung không khỏi suy đoán, chẳng lẽ còn có loại khả năng thứ ba, Thiên Đạo biết nàng tồn tại nhưng chỉ coi nàng là sinh linh Hồng Hoang bình thường, cũng không phát hiện ra chỗ đặc thù của nàng?
Nghĩ vậy, trong lòng Hi Dung nhẹ đi không ít, đây có thể xem như tin tức tốt.
Bên kia Nguyên Hoàng cũng không biết trong lòng Hi Dung bách chuyển thiên hồi*,thời điểm nghe Hi Dung nói trong đầu lập tức hiện lên một ý niệm.
*Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần nghĩ ngợi
Cái gì? Hung thú thế mà lại là oán khí của Hỗn Độn Ma Thần biến thành? Trách không được đám hung thú này ngu xuẩn nhưng khó đối phó như vậy!
Nhưng vấn đề tới…… Hi Dung vì sao biết loại bí mật này?
Truyền thừa trong trí nhớ của Nguyên Hoàng chỉ có đại thần Bàn Cổ chém gϊếŧ ba ngàn Hỗn Độn Ma Thần sau đó mở ra khái niệm khai thiên địa nhưng chưa từng nghe qua việc hung thú thế nhưng là oán khí của Hỗn Độn Ma Thần!
Nguyên Hoàng càng ngày càng tò mò đối với Hi Dung nhưng nàng cũng biết chuyện này hỏi thăm thì không tốt lắm, huống chi khi Hi Dung nói ra câu cuối kia, Nguyên Hoàng đột nhiên nhảy dựng.
“Đạo hữu nói, hung thú bị Thiên Đạo ghét bỏ?”
Hi Dung còn chưa ý thức được lượng tin tức mình nói ra quá lớn gật gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên nói.
“Đúng vậy, bằng không chém gϊếŧ hung thú sao có thể đạt được công đức?”
Chém chết sinh linh Hồng Hoang khác sẽ chịu nhân quả sát nghiệt, ngược lại chém chết hung thú, Thiên Đạo lại phát ‘tiền thưởng’, đây không phải là rõ rành rành ra đấy sao!
Đây là điểm mấu chốt!
Nhưng lĩnh ngộ đến điểm này Nguyên Hoàng ngược lại càng không dễ chịu, bởi vì nàng vẫn không biết mình nên làm như thế nào.
Đúng lúc này, một con chim sơn ca lớn bằng cánh tay vỗ cánh đáp xuống, hóa thành một nữ tử đang độ tuổi xuân mặc vũ y màu vàng nhạt. Đây là tộc trưởng tộc chim sơn ca. Nàng rõ ràng chịu không ít vết thương, phần lưng cùng eo, bụng đều có vết máu đã khô nhưng nàng vẫn cắn răng nhịn đau đi đến trước mặt Nguyên Hoàng, cung kính quỳ xuống đất nói.
“Tộc trưởng tộc chim sơn ca, Vân Linh khấu tạ đại ân cứu mạng của Nguyên Hoàng tôn giả. Đại ân đại đức không có gì báo đáp, tộc chim sơn ca nguyện từ nay xin đi theo Phượng Hoàng tộc, chờ Phượng Hoàng tộc sai phái, tuyệt không dám có một câu oán hận.”
Nói xong, Vân Linh vái thật sâu, co quắp không dám nhìn biểu tình của Nguyên Hoàng, nàng nói là báo ân, nhưng nếu ôm được đùi Phượng Hoàng tộc, ngược lại phải nói là nàng chiếm tiện nghi.
Nhưng trừ cái này ra, tộc chim sơn ca cũng thật sự không có thứ gì khác có thể báo đáp, hơn nữa…… Vân Linh nghĩ vừa mới nghĩ tới tai họa suýt diệt tộc vừa xong, trong mắt hiện lên nét thống khổ.
Vân Linh đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị Nguyên Hoàng khinh thường, sẽ chán ghét tính toán của nàng nhưng lại nghe phía trước truyền đến một câu.
“Ngươi muốn…đi theo ta? Tộc chim sơn ca muốn đi theo Phượng Hoàng tộc?”
Vân Linh nghi hoặc ngẩng đầu sau đó lại cúi đầu, đem lời vừa mới nói lặp lại một lần.
Ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy Nguyên Hoàng cười to ra tiếng.
“Ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”
Trong nháy mắt rốt cuộc Nguyên Hoàng đã hiểu được bản thân phải làm gì.
Lúc Hi Dung đang buồn bực không hiểu sao Nguyên Hoàng cười vui vẻ đến vậy liền thấy Nguyên Hoàng chắp tay với nàng, cặp phượng nhãn tràn đầy vui sướиɠ cùng bội phục.
“Đạo hữu mang ta tộc địa chim sơn ca thì ra là vì nguyên nhân này, trách không được đạo hữu nhắc ta không cần nóng vội, thì ra là thế, thì ra là thế! Ha ha, Nguyên Hoàng tạm thời trước cảm tạ đạo hữu đã chỉ điểm! Ân này ngày sau tất báo!”
Vừa dứt lời, nàng liền một cái bay lên trời.
Tại sao lại cảm tạ ta nữa?
Hi Dung cùng Vân Linh cùng làm hai khuôn mặt ngơ ngác.
Chẳng lẽ Nguyên Hoàng này trông có vẻ cao ngạo vậy mà lại thích các loài chim nhỏ, có hình dạng thiếu nữ, vì thế vui đến mức muốn bay lên trời?