Ta Là Một Thân Cây

Chương 25: Phượng Hoàng tiến giai (1)

Editor: Arie

Ngày đó Kim Kỳ Lân vô ý nhìn thấy bách điểu triều phượng liền lập tức quay trở về tộc Kỳ Lân để thông báo nhưng lại gặp một chút chuyện trì hoãn nên hơn một tháng sau mới về tới tộc địa. Kết quả còn chưa kịp bước vào đến cửa thì đằng xa xuất hiện trụ kim quang công đức loé chói mắt.

Sau khi kim quang công đức biến mất hắn mới nhớ tới chính sự, vội vàng chạy vào động. Mà cũng vì chuyện Hồng Mông Lượng Thiên Xích cùng kim quang công đức nên các trưởng lão cũng đang tập trung tại đây.

Kim Kỳ Lân thừa dịp còn chưa bắt đầu thảo luận, nhanh chóng kể những chuyện mà mình đi qua sơn cốc nhìn thấy.

Nghe Kim Kỳ Lân đề cập đến thanh y nữ tử, Thủy Kỳ Lân tức khắc nhớ đến vị Hi Dung đạo hữu trên đỉnh núi Bất Chu kia liền mau chóng mô tả lại ngoại hình một làn cho Kim Kỳ Lân.

Mà Kim Kỳ Lân nghe Thủy Kỳ Lân miêu tả liền bừng tỉnh đại ngộ.

“Không sai, người mà tộc trưởng nói chính là vị này.”

Bởi vì trước kia mới chỉ nghe tộc trưởng kể mà chưa hề tận mắt gặp qua nên hắn cũng không có nghĩ tới.

Mộc Kỳ Lân nghe vậy liền bấm đốt ngón tay nhưng chẳng bao lâu sắc mặt tái nhợt.

“Sương mù mênh mông một mảnh, cái gì cũng không nhìn ra.”

Đây là đặc điểm của người thần bí này!

Thuỷ Kỳ Lân nói với Kim Kỳ Lân:

“Nói vậy người ngươi gặp chỉ sợ là Hi Dung đạo hữu kia!”

Mộc Kỳ Lân chần chờ: “Lần cuối tộc trưởng thấy vị kia hẳn là… một trăm năm trước.”

Thủy Kỳ Lân nhíu mày. “Lúc trước vốn định giao hảo một phen nhưng đỉnh Bất Chu cũng không dễ đi như vậy. Lúc ấy ta cùng Tổ Long, Nguyên Hoàng tranh đoạt vị trí đệ nhất cũng đã tổn thương một chút nguyên khí, sau đó công việc bận rộn nhất thời không nhớ ra, không ngờ Hi Dung đạo hữu đã xuống núi.”

“Mấu chốt ở chỗ nàng xuống núi khi nào?”

Kim Kỳ Lân bực bội hừ một tiếng.

“Lúc trước nàng sống trên núi chúng ta không biết đã đành, dù sao nàng cũng ra đời trước chúng ta, hiện tại dưới chân núi đều là trận pháp hộ tộc vậy mà nàng rời đi lúc nào cũng vẫn không biết.”

“Lúc chúng ta chuẩn bị xong đại pháp hộ trận, ta còn vỗ ngực nói chắc chắn Đại La Kim Tiên tiến vào cũng sẽ bị vây khốn, bây giờ thì đừng nói vây khốn, người ta đến rồi đi lúc nào còn chả biết.”

Hoả Kỳ Lân tính tình nóng nảy, nghe vậy cũng vừa bực bội vừa xấu hổ:

“Ta đúng là già rồi! Đại pháp hộ trận cái gì chứ, đem buộc ta trước cửa còn hơn.”

Các trưởng lão Kỳ Lân khác nhanh chóng an ủi.

“Không đến mức, không đến mức.”

Thật vất vả mới khuyên được Hoả Kỳ Lân đang không thoải mái, Thuỷ Kỳ Lân lại đưa ra vấn đề:

“Chuyện đại pháp hộ trận này sau lại tính, bây giờ chuyện cần tìm hiểu là tại sao vị Hi Dung kia lại xuống núi, tại sao lại cùng một chỗ với Nguyên Hoàng.”

Hai vấn đề này vô pháp giải thích, Thuỷ Kỳ Lân bỗng nhiên nói:

“Từ từ, Kim Kỳ Lân ngươi nói gặp Hi Dung đạo hữu ở đâu?”

Kim Kỳ Lân nghi hoặc lặp lại một lần.

“Sơn cốc kia ở phía nam đúng không?”

Thủy Kỳ Lân lại hỏi một câu, sau khi Kim Kỳ Lân sửng sốt khẳng định lại, hắn hướng về phía chúng kỳ lân nói:

“Các ngươi còn nhớ kim quang công đức kia ở phía nào không?”

Các Kỳ Lân khác cũng không ngu ngốc, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Tuy bấm đốt ngón tay không tìm ra người đang giữ Hồng Mông Lượng Thiên Xích nhưng bằng mắt thường có thể thấy kim quang công đức đến từ phía nam!

Thuỷ Kỳ Lân phản ứng lại, lập tức sai tộc nhân đi tìm hiểu. Một tháng sau xác thực thông tin sự kiện xảy ra ở phụ cận Thanh Khâu Hồ tộc, lúc ấy tộc trưởng tộc Phượng Hoàng đang đồng hành cùng một nữ tử mặc thanh y.

Tuy rằng đám tộc nhân Kỳ Lân hỏi thăm, các tu sĩ khác đều cho rằng kim quang công đức kia là của Nguyên Hoàng, nhưng bằng đấy manh mối cũng đủ để Thuỷ Kỳ Lân xác nhận một việc.

“Là nàng, chủ nhân Hồng Mông Lượng Thiên Xích nhất định là Hi Dung kia!”

Các trưởng lão Kỳ Lân khác nhíu mày. Đây cũng không phải tin tức tốt gì. Tuy không tận mắt nhìn thấy vị Hi Dung kia nhưng cũng đã nghe qua về nàng. Hơn nữa tất cả đều được tộc trưởng xác nhận chứ không phải do bọn họ sợ hãi tâng bốc đối phương.

Nếu muốn cướp Hồng Mông Lượng Thiên Xích từ tay người này sợ không chỉ khó mà còn không có lời.

Không cần thương lượng, chỉ cần mấy ánh mắt, chúng Kỳ Lân liền biết ý tưởng đoạt bảo trước đây sợ là không thực hiện được.

Vì thế chúng Kỳ Lân ăn ý dời đi đề tài.

Hỏa Kỳ Lân rất nghi hoặc, Nguyên Hoàng là kẻ kiêu ngạo, tuy không đáng ghét như Tổ Long nhưng cũng không phải loại người dễ sống chung.

Một con chim quậy như vậy sao lại cùng một chỗ với Hi Dung, không chỉ tấu vũ theo khúc của Hi Dung mà còn kết bạn đồng hành. Nhìn sao cũng thấy kỳ quái!

Kim Kỳ Lân nhớ lại cảnh Nguyên Hoàng mang theo đàn chim bay múa, thái độ kia với Hi Dung quá mức nhiệt tình liền nói:

“Hi Dung kia tu vi cao thâm khó đoán, căn cơ cùng hành sự cũng thần thần bí bí, giờ lại có Hồng Mông Lượng Thiên Xích dẫn động trời giáng công đức, dùng mắt thường cũng biết nàng tuyệt không phải người bình thường, đến chúng ta còn hiểu nên giao hảo với nàng, sao Nguyên Hoàng lại không hiểu? Điệu bộ hiện tại của nàng ta liệu có phải…”

Mặt Thủy Kỳ Lân lộ vẻ trầm tư.

“Ý ngươi nói, Nguyên Hoàng kia cố ý lấy lòng Hi Dung?”

Thủy Kỳ Lân chần chờ mở miệng.

“Nguyên Hoàng tốt xấu cũng là tộc trưởng tộc lớn, kết bạn đồng hành đã đành, sao có thể chạy tới khiêu vũ ca hát pha trò cho người ta… đây cũng quá hạ thấp bản thân rồi?”

Lời này còn tính dễ nghe chứ nói khó nghe là đắm mình truỵ lạc.

Kim Kỳ Lân lại cho rằng, trong tam tộc, Phượng Hoàng tộc ra đời nơi núi lửa Bất Tử, đất đai khô cằn nên trừ Nguyên Hoàng, tổng thể tộc nhân yếu hơn Long tộc và Kỳ Lân tộc. Nói không chừng Nguyên Hoàng phát hiện ra không ít chỗ bất phàm của Hi Dung nên vì tộc đàn phải ôm đùi bằng bất cứ giá nào?

Nói như vậy cũng rất phù hợp với Nguyên Hoàng tuy tính cách kiêu ngạo nhưng có thể xuống nước vì tộc nhân.

Khác thì không nói, chỉ cần Nguyên Hoàng thuyết phục được Hi Dung cho mượn Hồng Mông Lượng Thiên Xích trấn áp vận khí, tộc Phượng Hoàng sợ là sẽ phát triển vượt bậc, hơn hẳn Long tộc và Kỳ Lân tộc.

Hơn nữa nói không chừng trên người Hi Dung chỉ có Hồng Mông Lượng Thiên Xích là có giá trị nhất.

Chúng Kỳ Lân nghe được lời này, tức khắc mặt lộ vẻ suy tư, cảm thấy lời này tựa hồ có chút đạo lý. Thứ tốt ai mà không muốn? Cứng không được liền mềm!

Chỉ là Kỳ Lân tộc là tam đại tộc Hồng Hoang, trên người vẫn có chút ngạo khí, tuy rằng động tâm nhưng vẫn không lý giải nổi cách làm của Nguyên Hoàng. Dù sao bọn họ cũng không thể ném mặt mũi đi làm những chuyện như vậy.

Hỏa Kỳ Lân đối với việc này khinh thường hừ lạnh.

“Thì ra là thế, chỉ là lấy điểu sắc hầu người có thể được bao lâu?”

Thổ Kỳ Lân thở dài nói: “Đường đường là đại tộc mà buông xuống mặt mũi làm vậy… Chậc chậc.”

Thủy Kỳ Lân cũng tin vài phần, ra vẻ tiếc nuối lại rung đùi đắc ý nói.

“Ở Hồng Hoang, ta vẫn cho rằng Long tộc cùng Phượng Hoàng nhất tộc có thể cùng tộc ta ganh đua cao thấp, ta cũng vẫn luôn kính nể Nguyên Hoàng, lại không nghĩ nàng thế nhưng vì một chút lợi ích nhỏ mà làm vậy, loại việc như vậy, trăm triệu lần… ta cũng không thể làm ra.”

Thành công hạ thấp Nguyên Hoàng rồi nâng mình lên, Thuỷ Kỳ Lân nghĩ thầm: ôm đùi là chuyện không thể, Kỳ Lân tộc vĩnh viễn không chịu nhục.

Vừa nghĩ xong, toàn bộ Hồng Hoang đại địa đều vang lên tiếng phượng hoàng lanh lảnh.

“Ta là Nguyên Hoàng, nay tại đây thề…”

Rõ ràng từ nơi rất xa truyền đến nhưng mọi sinh linh Hồng Hoang đều nghe rất rõ, một đám mây công đức lại hình thành, từ trên trời rơi xuống kim quang công đức!