Editor: Arie
Nguyên Hoàng nghe mấy lời này tức khắc trợn mắt nhìn Tổ Long muốn nói gì đó, không ngờ Hi Dung lại lên tiếng.
“Đúng vậy.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Hi Dung lại ý vị thâm trường, nhìn Tổ Long nói thêm một câu:
“Tương lai của Hồng Hoang ai có thể xưng bá, không ai có thể biết trước được.”
Dù sao chắc chắn không phải là ngươi rồi.
Hồng Hoang vạn tộc, sau này không có bất cứ chủng tộc nào có thể xưng bá, Long tộc cũng không phải ngoại lệ.
Tên rồng điên này, tuy rằng nàng đánh không lại nhưng còn dám đe doạ nữa, sau này nàng nhất định sẽ nhảy disco trên mộ hắn.
“Ngươi!”
Các tộc nhân Long tộc còn lại tức giận trợn mắt nhìn Hi Dung.
Ánh mắt Tổ Long cũng lạnh lùng nhưng không đợi Long tộc làm gì, Nguyên Hoàng liền tiến đến đứng bên cạnh Hi Dung, những phượng hoàng còn lại cũng đứng sau lưng nàng, cùng Long tộc giữ trạng thái giằng co.
Tổ Long nhìn Nguyên Hoàng, người đã mạnh hơn sau khi ngộ đạo, cùng với Hi Dung vẫn đang nhàn nhã ngồi trên cây tựa như mọi chuyện nãy giờ không hề liên quan gì đến nàng, cuối cùng lạnh lùng nói.
“Nếu đạo hữu đã quyết, ta nói thêm cũng chỉ là lãng phí miệng lưỡi.
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
“Chúng ta đi!”
Đám Long tộc còn lại hung tợn nhìn đám người Nguyên Hoàng, hoá thành nguyên hình bay theo Tổ Long nhưng Nguyên Hoàng lại đột nhiên bay lên ngăn cản bọn họ.
Ánh mắt Tổ Long trầm xuống.
“Thế nào? Vừa rồi đánh chưa đủ?”
Nguyên Hoàng cười lạnh phun ra hai từ.
“Xin lỗi.”
Trưởng lão Ứng Long đứng sau Tổ Long tức giận nói:
“Nguyên Hoàng, các ngươi đừng có mà khinh người quá đáng.”
“Là ta khinh người trước hay là các ngươi?”
Nguyên Hoàng dù vẫn đang giữ hình người nhưng y phục toả ánh sáng vàng, bày sẵn tư thế công kích.
“Thực lực chúng ta ngang nhau, ta muốn gϊếŧ ngươi không phải chuyện dễ dàng nhưng nếu ngươi muốn tỏ ra chưa có chuyện gì xảy ra thì ta không cho phép.”
Tổ Long kiêng kỵ nhìn thanh y nữ tử bên dưới, đối phương chỉ hơi ngẩng đầu liếc nhìn hắn, tựa hồ không có ý hỗ trợ. Nhưng Tổ Long không dám đánh cuộc, người này căn cơ thần bí, tu vi cao thâm khó đoán, nếu liên thủ cùng Nguyên Hoàng, hôm nay hắn sợ không dễ đi.
Không làm sao được, Tổ Long chỉ có thể cắn răng nín thở cúi đầu với Hồng Hộc.
“Việc trước đó là do ta sai, nay ta liền xin lỗi ngươi!”
Kiệt ngạo Tổ Long đương nhiên không quen với sự tình nhận sai này, nghiến răng nghiến lợi trông không giống như xin lỗi mà giống như muốn ăn sống bạch phượng.
Hồng Hộc không sợ Tổ Long, chỉ lạnh lùng nói:
“Ngày nào đó ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!”
Nói xong liền chán ghét nhìn ra chỗ khác tựa hồ nhìn thêm nữa sẽ bị ghê tởm.
Nguyên Hoàng rất vừa lòng nói với Tổ Long:
“Được rồi, ngươi có thể cút.”
Tổ Long đâu chịu nổi loại nhục nhã này, sát ý đã tràn ra, thời điểm hắn sắp không khống chế được, Ứng Long nhanh chóng giữ chặt lấy Tổ Long, cuối cùng mấy Long tộc liền bay đi vô tung vô ảnh.
Hi Dung tức khắc thở nhẹ ra một hơi. Nếu không phải trước đây Bàn Cổ cho nàng niềm tin về việc chạy trốn, nàng cũng không dám nói mấy lời sắc bén như vậy.
Nhóm phượng hoàng cũng thở dài nhẹ nhõm, Nguyên Hoàng phất tay cho các nàng nghỉ ngơi, tự chữa lành vết thương.
Hi Dung nhìn lướt qua, mấy nữ tử xinh đẹp trên người có mấy vết thương, trong đó thương thế của Hồng Hộc là nặng nhất, trên vai có vết móng cào và một lỗ máu lớn.
Nàng không khỏi nhìn về phía Nguyên Hoàng.
“Các ngươi sao lại xung đột với Long tộc?”
Nguyên Hoàng nhớ đến việc này lập tức lạnh mặt.
“Còn không phải vì tên Tổ Long không biết xấu hổ kia!”
Nàng oán hận mắng một câu rồi mới chậm rãi kể đầu đuôi câu chuyện.
Vốn dĩ Nguyên Hoàng ở đây ngộ đạo, Hồng Hộc cùng mấy con phượng hoàng đi tới hộ pháp, cũng không có chuyện gì xảy ra. Cùng lắm thì là việc Nguyên Hoàng có chút tham, muốn đánh sâu vào Đại La Kim Tiên, thử nhiều lần mà vẫn không được.
Kết quả mấy hôm trước, Tổ Long kia không hiểu sao đi tới phụ cận, Hồng Hộc sợ hắn phát hiện ra Nguyên Hoàng đang ngộ đạo sẽ chạy đến phá hư.
Vì thế Hồng Hộc vì muốn bảo hộ Nguyên Hoàng, giả bộ đi qua chỗ này, trong lúc vô tình bị Tổ Long phát hiện nhằm ý đồ dẫn dắt hắn rời đi.
Không nghĩ tới Tổ Long nhìn thấy vị trưởng lão phượng tộc này lại nghĩ ra một chủ ý vớ vẩn. Hắn định bắt Hồng Hộc về Long tộc, ý đồ bá vương thượng ngạnh cung.
Nếu không phải Hồng Hộc liều chết chống cự cùng với Nguyên Hoàng kịp thời bay đến, sợ là hắn đã thực hiện được ý định.
Lúc Nguyên Hoàng kể đến đoạn này thì tức phát điên, thầm mắng Tổ Long phát rồ. Vì muốn làm nhục tộc Phượng Hoàng mà chủ ý vớ vẩn thế này cũng có thể nghĩ ra.
Bàn Cổ là hảo hán chính trực nghiêm minh, nghe vậy càng thêm khinh thường Tổ Long.
Hi Dung cau mày nhưng cũng chỉ đơn thuần chán ghét hành động của Tổ Long, cũng không ngạc nhiên vì hắn có ý nghĩ như vậy.
Dù sao người đời sau cũng biết rồng sinh chín con nhưng chín con lại không có con nào là rồng. Nghĩ lại chuyện xưa, mẫu thân của mấy đứa con này không phải trâu, xà thì là sói, vậy liền hiểu Tổ Long này chính là một gã sắc lang.
Nguyên Hoàng cũng tỏ ý xin lỗi Hi Dung: “Dù nói thế nào, nơi này cũng do ta đánh hỏng, ta sẽ nhanh chóng phục hồi về nguyên dạng. Ân chỉ điểm của đạo hữu cũng cần phải đa tạ, chủ cần có yêu cầu, ta nhất định sẽ đáp ứng.”
Hi Dung nhất thời không biết nên nhờ Nguyên Hoàng làm cái gì, nàng cũng không cần kiếm lời từ ân tình với nàng ấy. Dù sao phế đến trình độ của nàng, thứ tốt gì trong tay cũng vô dụng. Quả thực đây chính là vô dục vô cầu…ừm… nghĩ đến thôi là đủ cay đắng!
Nghĩ một lát, Hi Dung lại nói:
“Không bằng ngươi vì ta múa lại một khúc bách điểu triều phượng là được.”
Trăm năm trước bách điểu triều phượng đến quá vội vàng, nàng còn chưa kịp thưởng thức cẩn thận, mượn cơ hội này nhìn lại một chút vậy.
Nguyên Hoàng sửng sốt.
“Thật sự chỉ múa một lần bách điểu triều phượng?”
Hi Dung ngồi trên cây trực tiếp hái một cái lá cây. Từ khi nàng thoát khỏi nguy cơ đầu trọc thời ấu niên, hiện tại tóc có chút rậm rạp hơn, tránh không được dùng có chút hoang phí. (Hồi còn là cây non Hi Dung chỉ có một, hai chiếc lá thôi, giờ nhiều rồi không sợ nữa.)
“Đương nhiên là thật. Đạo hữu, mời.”
Đạo hữu, mời ngươi trình diễn!
Nguyên Hoàng còn muốn nói gì nhưng nhìn thấy biểu tình chờ mong của Hi Dung kiền bất đắc dĩ cười.
“Đạo hữu thật đúng là tuỳ ý.”
Chỉ vì hứng thú nhất thời liền tuỳ ý dùng hết hứa hẹn với nàng, quả đúng là con người tiêu sái.
Dù là kiêu ngạo như Nguyên Hoàng cũng không khỏi hâm mộ. Dù sao nàng cũng là tộc trưởng, không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho toàn tộc, không thể tuỳ ý như vậy.
Mặt trời bắt đầu lặn, ánh chiều tà chiếu khắp đại địa khiến vạn vật đều mang chút ráng chiều.
Một con vật toàn thân phủ vảy bàng bay xuyên qua những đám mây, nó có đầu rồng nhưng không phải là rồng, nhìn kỹ hoá ra đây là trưởng lão Kim Kỳ Lân của Kỳ Lân tộc. Vốn dĩ đang bốn chân đạp mây bay đi nhưng hắn đột nhiên khựng lại, nghi hoặc nhìn về phương xa.
Hình như hắn nghe thấy tiếng phượng hoàng.
Nếu như vậy thì cũng không có gì hiếm lạ nhưng tiếng nọ lại nối tiếp tiếng kia, dường như không chỉ có tiếng của một con phượng hoàng.
Kim Kỳ Lân suy tư một lúc rồi đổi hướng chạy về phía kia. Từ rất xa đã thấy rất nhiều loài chim cũng đang bay đến mà phía trên không tường vân vờn quanh, tiếng phượng kêu uyển chuyển dễ nghe như đang ca xướng.
Điều này làm cho hắn càng thêm mê mang, hắn thận trọng tới gần, cúi đầu thăm dò trong tầng mây, đôi mắt của hắn bỗng nhiên mở to.
Chỉ thấy phía trên sơn cốc, mấy con phượng hoàng nhẹ nhàng bay múa, phô bày thân hình hoa mỹ cùng lông đuôi nhiều màu sắc một cách mãn nguyện. Các nàng tựa hồ đang bị thương nhưng theo chuyển động của các nàng, linh khí dần dần hội tụ lại đi vào trong cơ thể khiến mắt thường cũng đủ thấy vết thương có thể nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Vừa rồi hắn còn không hiểu sao các loài chim lại tụ tập về phía này còn bay lượn xung quanh mấy con phượng hoàng, giờ thì đã hiểu.
Điều khiến Kim Kỳ Lân khϊếp sợ hơn là trong số các con phượng hoàng còn có bóng dáng của Nguyên Hoàng và Hồng Hộc. Hai con phượng hoàng thật lớn đứng ở trung tâm đàn chim, bộ lông tuyệt đẹp của chúng như phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tầm mắt Kim Kỳ Lân tiếp tục đi xuống, hắn phát hiện ra một thanh y nữ tử đang ngồi ngay ngắn trong sơn cốc, nàng ngồi trên một cành cây, tay cầm một chiếc lá nhẹ thổi, hai mắt đầy hứng thú nhìn kỳ cảnh trước mắt. Mà phượng hoàng cùng các loài chim đang nhảy múa theo tấu khúc của nàng.
Kim Kỳ Lân cũng chú ý tới, tầm mắt của Nguyên Hoàng vẫn luôn đặt trên người thanh y nữ tử này, nàng mang theo đàn chim lúc thì bay lên cao, lúc thì hạ xuống thấp, khi thì giương cánh, khi thì vẫy đuôi như muốn phô bày bộ dáng đẹp nhất trước mặt nữ tử. Mà lúc thanh y nữ tử vì động tác nào đó mà lộ ra vẻ mặt khen ngợi cùng kinh ngạc cảm thán, Nguyên Hoàng sẽ càng hăng hái hơn.
Hình ảnh này giống như Nguyên Hoàng vì muốn được thanh y nữ tử tán thưởng mà dựng lên tràng cảnh này. Thanh y nữ tử là khán giả duy nhất.
Nhưng điều này có khả năng sao?
Tình huống gì có thể làm tộc trưởng và trưởng lão tộc phượng hoàng dẫn dắt tộc nhân vì một người mà bay múa?