Ta Là Một Thân Cây

Chương 22: Bách điểu triều phượng (1)

Editor: Arie

*百鸟朝凤 (Bách điểu triều phụng): Phụng Hoàng là một loài chim rất chăm chỉ, nhặt từng trái cây mà các loài chim khác vứt bỏ, từng trái từng trái một bỏ vào hang của mình. Một năm nọ, trong rừng bắt đầu bị hạn hán, lúc này Phụng Hoàng vội vàng mở hang lấy những trái khô và hạt cỏ mà mình tích góp bao năm chia sẻ với mọi người, để cùng mọi người vượt qua khó khăn. Sau trận hạn hán, để cảm tạ công ơn cứu mạng của phượng hoàng, các loài chim đều tự mình nhổ lấy một chiếc lông đẹp nhất và làm thành một bộ lông rực rỡ tặng cho chim phượng hoàng, đồng thời đồng ý tôn loài Phượng Hoàng lên làm làm loài chim vua. Sau này, cứ đến ngày sinh nhật của Phượng Hoàng, các loài chim từ khắp nơi lại bay về chúc mừng Phượng Hoàng. Đây là nguồn gốc của sự tích Trung Quốc “Bách điểu triều phụng” hay còn gọi tên khác là “Muôn loài chim hướng về phượng hoàng”.

Giờ khắc này, sắc trời đã triệt để tối lại, vầng trăng tròn treo lơ lửng bên trên được các vì sao vây xung quanh, ánh trăng chiếu rọi đại địa khiến cho đất trời tuy không sáng rõ như ban ngày nhưng cũng có thể nhìn thấy mọi vật.

Chu Yếm sinh ra đã là lông trắng vuốt đỏ, vì thế vết thương đổ máu trên người chúng có thể nhận thấy rõ ràng. Bộ dáng đó, cùng với tiếng khóc hòa vào với tiếng rít gào không phải một từ thảm là có thể hình dung.

Không chỉ Hi Dung cùng đám hồ ly nhìn thấy nhóm Chu Yếm, nhóm Chu Yếm cũng nhìn thấy họ.

Một lão Chu Yếm lưng còng nhìn thấy bóng dáng mặc y phục xanh đứng ở lối vào sơn cốc, không kìm được nước mắt vui sướиɠ:

“Tộc trưởng, đó có phải là vị tôn giả mà người nói không? Chúng ta được cứu rồi!”

Nhóm Chu Yếm còn lại nghe thấy, vốn đang vết thương chồng chất, toàn thân mệt mỏi tức khắc như được tiếp thêm sức mạnh nhanh chóng chạy về phía sơn cốc.

Bọn họ không biết vị tôn giả kia là ai nhưng tộc trưởng đã dẫn họ đi về phía này, tuyệt đối sẽ không hại họ!

Xích Diện Viên vốn đang bọc hậu cho các tộc nhân nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía bên kia. Tuy rằng khoảng cách còn rất xa nhưng hắn vẫn nhìn rõ vị tôn giả kia. Nàng đứng ở đó, vẫn một thân y phục như thế, ánh mắt dửng dưng hoàn toàn không bị dao động trước sự xuất hiện của bọn hắn cũng đám Cổ Điêu, Họa Đấu. Dường như ngay cả đám hung thú tàn bạo này đối với nàng cũng chỉ là rác rưởi.

Nếu nàng ra tay, nhất định có thể cứu tộc Chu Yếm bọn họ.

Trong mắt Xích Diện Viên hiện lên chút thần sắc phức tạp, ngay sau đó nó liền tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng kéo muội muội Bạch Viên về phía sau, một con Hoa Đấu nhảy lên, mở mồm to như bồn máu cắn đứt cánh tay hắn!

“A!”

Cánh tay bị cắn đứt đến tận gốc, Xích Diện Viên không nhịn được kêu lên một tiếng đầy thống khổ.

Bạch Viên, lão Chu Yếm cùng các Chu Yếm khác nhìn thấy liền hét lên:

“Ca!”

“Tộc trưởng!”

“Đi mau!”

Xích Diện Viên không quan tâm đến miệng vết thương đau nhức, gầm lên một tiếng lập tức biến thành một con cự vượn cao mấy trượng, cái tay còn lại như một cái chùy đập xuống đất làm mặt đất chung quanh chấn động, nhóm Họa Đấu gần đó ngã trái ngã phải. Hắn lại há to miệng hung tợn, cắn chết mấy con Cổ Điêu đang lao xuống, khóe miệng đầy máu, hắn hét về phía các tộc nhân:

“Mau cút hết cho ta, chạy về phía tôn giả cầu xin người bảo hộ, đã hiểu chưa!?”

Nhanh lên, đây là tia hi vọng cuối cùng của Chu Yếm tộc bọn họ.

Lão Chu Yếm nhìn ra tính toán của tộc trưởng, lệ nóng doanh tròng: “Tộc trưởng, chúng ta đi cùng nhau, chúng ta cùng đi cầu vị tôn giả kia bảo hộ không được sao?”

“Không… không được. Ta đã phạm sai lầm, sao có thể diện cầu tôn giả cứu mạng?”

Xích Diện Viên trọng thương phun ra thi thể một con Cổ Điêu, lại lần nữa rống giận quát lão Chu Yếm mau dẫn tộc nhân rời đi. Tuy rằng sinh cơ ở phía trước nhưng Xích Diện Viên không dám đánh cuộc, cũng không thể đánh cuộc.

Hắn thừa nhận bản thân mình rất đê tiện, lúc trước còn định lợi dụng sự từ bi của tôn giả để hãm hại người, hiện tại cũng vì tôn giả từ bi mà tính toán để tôn giả cứu Chu Yếm tộc của bọn họ.

Suy bụng ta ra bụng người, hắn biết tôn giả nhân từ nhất định sẽ bảo hộ già trẻ Chu Yếm nhưng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, nếu hắn đi theo, tôn giả ghét lây sang cả Chu Yếm tộc thì phải làm sao?

Lại nói, Xích Diện Viên cũng không phải là người không biết xấu hổ, vì muốn báo thù cho đệ đệ mà bị người lợi dụng, làm ra hành vi tiểu nhân hắn cũng không hối hận, nhưng dưới tình huống này sao còn có mặt mũi đi gặp tôn giả?

Theo tiếng rống giận của tộc trưởng, lão Chu Yếm chỉ có thể rưng rưng dẫn các tộc nhân liều mạng chạy về phía sơn cốc. Chỉ có Bạch Viên không chịu đi, nàng đồng dạng cũng thương thế không hề nhẹ, lại thay ca ca chặn lại một kích, lập tức phun ra một búng máu.

Xích Diện Viên rống giận.

“Muội còn ở đây làm gì, còn không mau đi?”

Trên mặt Bạch Viên toàn máu nhưng nàng vẫn cười:

“Ca ca, muội bồi huynh.”

Nàng là muội muội của Xích Diện Viên, đương nhiên hiểu tâm tư của hắn. Sự tình là hai người cùng nhau làm, ca ca nàng có băn khoăn, chẳng lẽ nàng không có sao?

Tuy rằng biết đây là tình cảm ca ca dành cho mình nhưng mà… quên đi. Coi như nàng vì tộc mà làm một chuyện, cũng là lần cuối nàng ấy ích kỷ với tư cách muội muội.

Hi Dung không nghĩ tới lần nữa gặp lại Xích Diện Viên và Bạch Viên lại là cảnh tưởng như thế này. Hai cự vượn nhuốm đầy máu đang toàn lực ngăn cản truy kích của Cổ Điêu và Họa Đấu để các Chu Yếm khác có cơ hội chạy trốn.

Lão Chu Yếm rất nhanh vọt đến chỗ Hi Dung, nàng còn chưa nghĩ ra mình phải dùng biểu tình gì để đối mặt với họ đã thấy nhóm Chu Yếm quỳ xuống, vừa liều mạng dập đầu vừa kêu khóc:

“Cầu tôn giả nhân từi! Xin ngài hãy cứu tộc trưởng và Bạch Viên trưởng lão của chúng ta đi!”

“Cầu tôn giả nhân từ!”

“Cầu tôn giả nhân từ!”

Hồ Tư theo bản năng muốn há mồm nói gì đó, nói Chu Yếm tộc bọn họ không biết liêm sỉ, nói Chu Yếm tộc bọn họ si tâm vọng tưởng. Xích Diện Viên cùng Bạch Viên kia ngày đó tức giận mắng tôn giả như vậy, nếu không phải tôn giả từ bi đã sớm đã chết, hiện tại lấy thể diện từ đâu ra thỉnh cầu tôn giả cứu người?

Nhưng nhìn nhóm Chu Yếm lệ rơi đầy mặt không ngừng dập đầu, mấy lời vừa rồi nàng không nói ra được, chỉ có thể trầm mặc cùng tộc hồ ly nhà mình nhìn đám Chu Yếm bên kia.

Cho dù đã từng có thù oán nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của kẻ thù, bọn họ cũng không vui vẻ nổi. Nghĩ đến Thanh Khâu lửa giờ còn chưa tắt cùng các tộc nhân đã chết thảm, họ chỉ thấy càng buồn bã.

Hi Dung theo bản năng tránh động tác dập đầu của nhóm Chu Yếm, ngửa đầu nhìn hai cự vượn đằng xa nhất thời không biết nói gì.

Nàng kỳ thật rất ghét Xích Diện Viên cùng Bạch Viên, dù sao ai mà thích nổi người đơn phương tự cho là có thù với mình chứ. Nàng xác thật cũng từng lén nguyền rủa Xích Diện Viên và Bạch Viên uống nước cắn vào lưỡi, ra cửa té ngã.

Nhưng…

Bàn Cổ bỗng nhiên mở miệng.

[Sao phải phiền não như vậy, ngươi muốn cứu họ?]

Hi Dung thành thật mở miệng.

[Ta không hi vọng bọn họ chết trên tay đám hung thú kia.]

Ít nhất hiện tại không muốn.

[Nhưng không phải ta nói cứu là có thể cứu.]

Hi Dung buồn rầu nói, tựa hồ cũng như đang thuyết phục chính mình.

[Người khác không biết, ngươi còn không rõ sao, ta không có vũ lực, lấy gì cứu họ được!]

Hung thú không có linh trí, dù nàng chạy qua đó hô “Các ngươi mau đến chém ta!” đám Cổ Điêu, Họa Đấu đó cũng chưa chắc hiểu được.

Nghĩ vậy, Hi Dung thở dài nói với nhóm Chu Yếm vẫn còn đang dập đầu:

“Các ngươi cầu sai người rồii. Ta cứu không được hắn.”

Lão Chu Yếm ngẩng đầu nhìn thanh y nữ tử kia, nghe nàng nói liền gào khóc càng thảm thiết, nói năng cũng lộn xộn:

“Ta biết tộc trưởng và trưởng lão từng nói năng lỗ mãng với tôn giả, ta cũng biết như vậy thực sự mặt dày vô sỉ nhưng đây cũng không phải ý tứ của tộc trưởng và trưởng lão, bọn họ tự nguyện bọc hậu, đã ôm tâm lý hẳn là sẽ chết. Chỉ là…chỉ là… bọn họ dù sao cũng là tộc trưởng và trưởng lão của chúng ta…ta… ta không có biện pháp khác. Cầu xin tôn giả nhân từ, cầu xin tôn giả nhân từ…”

“Các ngươi rốt cuộc lấy đâu ra thể diện cầu tôn giả? Luôn miệng nói tôn giả nhân từ, chẳng lẽ là muốn bức bách tôn giả?”

Hồ Tư lạnh giọng mở miệng. Nàng cũng cho rằng Hi Dung không phải cứu không được, mà là không muốn cứu, nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng. Dù sao không cứu một người luôn muốn gϊếŧ mình không phải là chuyện hết sức bình thường sao?

“Không…… Không phải. Tộc trưởng cùng trưởng lão vài lần mạo phạm tôn giả, tôn giả cũng không so đo, tôn giả nhân từ…… Ta biết lại thỉnh tôn giả cứu người là si tâm vọng tưởng, ta chỉ là……”

Lão Chu Yếm gấp đến độ không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể chảy nước mắt dập đầu rồi ngẩng đầu lên nhìn Hi Dung. Nhóm Chu Yếm còn lại quỳ gối phía sau hắn cũng trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn.

Hi Dung nhìn đám khỉ này, tuy cả người toàn lông nhưng biểu tình không khác gì con người.

Đây chắc là lúc tuyệt vọng thì các gì cũng thử. Nhưng nàng làm sao mà cứu người đây!?

Bàn Cổ trầm tư một chút nói.

[Nếu ngươi muốn cứu bọn họ, có lẽ ta có biện pháp.]

Hi Dung sửng sốt: [Biện pháp gì?]

Bàn Cổ: [Chẳng phải trong ống tay áo ngươi còn giấu Hồng Mông Lượng Thiên Xích sao?]

__________

Lời editor: Chương sau bé pháp bảo Lượng Thiên Xích ra sân siêu cute, y như chủ vậy, bình thường im im nhưng thật ra hoạt bát lắm :))))))