Ta Là Một Thân Cây

Chương 16: Ăn đào (1)

Editor: Arie

Lúc trước khi Hi Dung nhìn thấy Hồ Tư, nàng ấy đang bị thương lại đang lúc tuyệt cảnh nên vẫn luôn giữ nguyên hình thú, mãi đến hôm nay, Hi Dung mới nhìn thấy hình người của Hồ Tư.

Hồ tộc nhiều tuấn nam mỹ nữ, Hồ Tư đương nhiên cũng là một mỹ nhân, chỉ là không giống vẻ quyến rũ trưởng thành của mẫu thân nàng Cửu Vĩ Hồ, giữa hai hàng lông mày của nàng bừng bừng anh khí.

Ở đây còn có một nhóm hồ ly, vì phải chở rương nên đều giữ hình hồ lông xù xù. Hình ảnh một đám hồ ly chở rương, cái đuôi to đầy lông khẽ lắc lắc trông thật sự rất ngây thơ đáng yêu.

Hơn nữa giờ phút này, ánh mặt trời rọi vào trong sơn cốc khiến linh quả và linh thảo trong rương lóe sáng, linh khí ngọt thanh vây xung quanh, điều này khiến mấy tiểu hồ ly không đủ định lực thèm thuồng nuốt nuốt nước bọt. Bộ dáng đáng yêu không khỏi khiến Hi Dung chú ý nhiều một chút.

Cửu Vĩ Hồ đứng ở một bên thấy thanh y nữ tử không nhìn những linh quả, linh thảo này mà cứ nhìn nhóm hồ ly, vốn tràn đầy tự tin giờ đây lại có chút chần chờ.

“Hồ tộc ta chỉ có lễ mọn này. Không biết tôn giả… nghĩ sao?”

Lời này của nàng thật ra là khiêm tốn, để báo đáp ân cứu mạng nhi nữ đồng thời cũng muốn giao hảo với vị đại năng này, Hồ tộc thật sự đã hạ vốn gốc.

Linh thảo, linh quả trung phẩm tầm sáu cái rương, linh thảo, linh quả thượng phẩm đặt trong hai cái rương, còn có một cái hộp ngọc, bên trong là Chu Quả cực phẩm!

Trong vạn tộc của Hồng Hoang, Thanh Khâu Hồ tộc cũng chỉ là một tiểu tộc. Tiểu tộc bình thường đến ngửi cũng chưa từng ngửi qua linh thảo cực phẩm, Chu Quả này vốn là do Cửu Vĩ Hồ cơ duyên xảo hợp gặp được. Có thể nói, hậu lễ thế này, dù là ở trước Tổ Long ngạo mạn nhất cũng có thể khiến hắn phải ghé mắt.

Cho nên sáng nay, lúc kiểm kê lại hậu lễ, Cửu Vĩ Hồ một bên có chút đau lòng, một bên lại thấy tự tin. Nàng chắc chắn tôn giả thấy những thứ này nhất định sẽ coi trong tiểu hồ tộc các nàng.

Ai ngờ sự tự tin này khi nhìn thấy tôn giả lại tức khắc tiêu tán mất mấy phần.

Nàng thật sự không rõ tại sao mới đầu nhìn thấy mấy chiếc rương được nâng đến, hứng thú của tôn giả tựa hồ không tệ lắm, tầm mắt tò mò đảo qua mấy cái rương nạm vàng bạc châu báu, điêu khắc sơn xuyên dị thú vậy mà đến khi mở rương lại không còn hứng thú nữa?

Đây chính là Chu Quả cực phẩm nha, Cửu Vĩ Hồ nằm mơ còn chảy nước miếng.

Ngày nhìn một thân màu sắc đỏ tươi, thịt quả no đủ, quanh thân có ngưng kết hỏa khí như sương mù, chẳng lẽ thứ này không đẹp bằng mấy con hồ ly ngốc nghếch chỉ biết nuốt nước bọt sao?!

Đáng giận, rốt cục là sai lầm ở bước nào?

Cũng may sau khi Cửu Vĩ Hồ mở miệng, sự chú ý của tôn giả đã quay về đúng chỗ.

Hi Dung trầm mặc nhìn đống linh quả, linh thảo lại liếc nhìn mấy cái rương khiến nàng động tâm kia.

[Bàn Cổ, ngươi nói xem, ta có thể chỉ lấy rương, không lấy linh quả linh thảo được không?]

[Lấy hộp trả quả?]

Bàn Cổ, người không biết đời sau có câu “lấy tráp bỏ ngọc”* trầm tư một lúc rồi nói:

[Có thể, nhưng ta biết tình huống của ngươi nhưng bọn họ không biết. Nếu ngươi trả lại, chỉ sợ bọn họ nghĩ…]

*买椟还珠 Mǎi dú huán zhū: Lấy tráp bỏ ngọc. Câu thành ngữ này ý chỉ những người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng. Đồng thời khuyên chúng ta khi xem xét một vấn đề nào đó, không nên chỉ nhìn vẻ bên ngoài. Mà còn phải xem xét kĩ lưỡng những yếu tố bên trong, đừng nên bị những yếu tố bên ngoài hào nhoáng mê hoặc.

Bàn Cổ: Lão gia gia xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg*

*Gói cảm xúc biểu hiện hoang mang bối rối như này nèHi Dung bị giả thiết của Bàn Cổ đánh bay ý niệm, nàng nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ rồi lễ phép mỉm cười.

“Thật tốt, các ngươi rất có tâm.”

Nàng cũng không phải không biết tốt xấu, mặc dù đối với nàng, đây là một đống hoa quả, cỏ dại nhưng nhìn biểu hiện thèm thuồng của đám hồ ly kia cũng đủ thấy những thứ này rất trân quý.

“Tâm ý ta đã nhận, những thứ này…”

Thanh y nữ tử tùy ý chỉ vào một rương linh quả trung phẩm.

“Lưu lại cái này, còn lại các ngươi mang về để hồ ly trong tộc ăn thôi.”

Nhìn mấy tiểu hồ ly kia đã thèm thành cái dạng gì rồi.

Cái gì?

Chỉ cần một rương linh quả trung phẩm?

Cửu Vĩ Hồ và Hồ Tư cúi đầu nhìn nhưng không thấy cái rương linh quả trung phẩm kia có gì đặc biệt. Nhưng trên thực tế, linh quả trông cái rương này trông giống quả đào, rốt cục cũng nhiều năm rồi chưa ăn, Hi Dung chỉ là muốn thỏa mãn cơn thèm của mình thôi.

Nhưng điều này trong mắt chúng hồ ly lớn nhỏ, thanh y nữ tử không nhận tạ lễ của bọn họ vì vì biết tiểu tộc của bọn họ sinh tồn khó khăn nhưng lại không thể từ chối hảo ý của bọn họ nên tùy tiện lấy một rương linh quả trung phẩm cho bọn họ chút mặt mũi.

Cửu Vĩ Hồ và các hồ ly còn lại vô cùng cảm động, tựa hồ đã minh bạch được sự từ bi của tôn giả trong lời kể của Hồ Tư.

Hồ Tư trong lòng có chút chua xót, không nhịn được khuyên nhủ.

“Tôn giả, ngài cứu tính mạng ta lại truyền đạo cho ta, ân đức như vậy, một rương linh quả sao đủ để báo đáp. Ngài cứ nhận hết đi!”

Cửu Vĩ Hồ cũng nói thêm:

“Đúng vậy tôn giả, ta biết người là đại năng tu vi cao thâm, linh thảo, linh quả này đối với người đương nhiên không là gì nhưng đây cũng là tâm ý của Hồ tộc ta, tôn giả nhận lấy ăn giải khát cũng được.”

“Ta thì tính là đại năng gì?”

Hi Dung tự nhận là người thường đệ nhất Hồng Hoang cười tự giễu, sau đó thành khẩn tỏ vẻ.

“Thứ này đối với ta không có nhiều tác dụng lắm, ăn nhiều cũng vô dụng, ăn cũng chỉ để thưởng thức hương vị thôi, các ngươi vẫn là nên cầm về đi!”

Làm người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, Hi Dung tỏ vẻ cần tôn trọng lương thực, ngăn chặn lãng phí.

Nhiều linh quả linh thảo như vậy, mình ăn xong có tác dụng gì đâu!