Ta Là Một Thân Cây

Chương 14: Cõng nồi

Editor: Arie

*Cõng nồi: ý chỉ nhận tội cho người khác

Tà dương đỏ như máu chiếu xuống mặt đất tạo nên những bóng mờ rám vàng.

Vách đá ngay phía trước sơn cốc, tộc trưởng Xích Diện đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy khắp nơi đều là thi thể của tộc nhân, đệ đệ mình nằm chính giữa đã chết được một thời gian.

“Tiểu đệ?!”

Tuy rằng đã có cảm ứng huyết thống nhưng khi nhìn thấy thi thể của đệ đệ, trái tim tộc trưởng Xích Diên vẫn thấy đau đớn, thân hình lảo đảo. Hắn chạy nhanh đến ôm lấy thi thể của đệ mình.

Nhớ lại từng giây phút sinh hoạt cùng nhau, hai mắt to như chuông đồng của tộc trưởng Chu Yếm tộc lập tức rơi lệ làm ướt xích mao trên mặt.

Lối vào sơn cốc bên kia, Hi Dung khϊếp sợ nhìn một con cự vượn không biết từ đâu nhảy ra, trong lòng căng thẳng.

Không phải chứ?

Đánh nhỏ lại dẫn lớn tới*?

*Nguyên văn 打了小的又来个老的 (đánh nhỏ lại dẫn lớn tới): đánh con/em của đối phương thì anh/cha/ông của đối phương sẽ đến để yêu cầu giải thích.

Nàng liếc nhìn mấy con hồ ly đang đả toạ ngay bên chân mình. Vì thương thế quá nặng, bọn chúng không còn sức lực để lùi vào trong sơn cốc, chỉ có thể chữa thương tại chỗ.

Hi Dung ngồi đây chỉ đơn thuần muốn xem đám thú đầy lông xù xù đáng yêu này, không nghĩ tới sẽ chờ được một vị khách không mời mà đến. Nhìn cái hình thể kia là biết tên này khó đối phó hơn trưởng lão Chu Yếm tộc kia nhiều.

Nhưng lúc này, người mạnh nhất - Hồ Tư cũng là người bị thương nghiêm trọng nhất.

Hi Dung không đành lòng nhìn những con hồ ly đó, thầm nghĩ số phận đám hồ ly này là trở thành BBQ rồi… Từ từ, có phải nàng đã nói điều này quá nhiều lần rồi không?

Hồ Tư và những hồ ly khác cũng nhận ra sự xuất hiện của vị khách không mời mà tới này, bất chấp việc đang chữa thương, lập tức mở to mắt đứng dậy.

Sau khi nhìn rõ diện mạo của cự vượn, Hồ Tư nhịn không được thốt lên.

“Xích Diện Viên?”

Những hồ ly khác cũng kinh hoảng thất thố kêu lên:

“Tộc trưởng Chu Yếm tộc?”

“Làm sao bây giờ?”

Tộc trưởng Chu Yếm tộc lúc này chỉ nghĩ đến báo thù cho đệ đệ, cẩn thận đặt xác của đệ đệ xuống, quay đầu gằn từng chữ:

“Là ai gϊếŧ đệ đệ ta?”

Hắn dừng một chút, tầm mắt đảo qua đám hồ ly gầy yếu đang trọng thương, ánh mắt oán hận dừng lại trên người thanh y nữ tử khí chất độc đáo, vừa nhìn đã thấy không đơn giản.

“Là ngươi.”

Tộc trưởng Chu Yếm tộc tự nhận bản thân đã tìm ra hung thủ, đôi mắt vì hận thù mà biến đỏ cùng với khuôn mặt kia trông càng thêm hung ác. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, phi về phía thanh y nữ tử như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Ta không phải, ta không có, ta cái gì cũng chưa làm!

Hi Dung mở to hai mắt nhìn cự vượn cao năm mét đang lấy khí thế dời non lấp biển vừa đập ngực vừa bay về phía nàng, dường như nàng có thể ngửi được mùi máu tươi từ trên người đối phương.

Nàng biết chính mình không tránh kịp, nàng biết mình có ‘mai rùa’ nên sẽ không chết, nàng biết…

Hi Dung chỉ cảm thấy trong nháy mắt kia mình suy nghĩ rất nhiều nhưng thực tế trong đầu lại trống rỗng.

Nhưng trong mắt mọi người, thanh y nữ rử đứng đó, sắc mặt đạm nhiên nhìn tộc trưởng Chu Yếm công kích. Hình thể hai bên cách xa nhau, đối mặt với cự vượn cuồng bạo xông đến thanh y nữ tử trông như chiếc thuyền nhỏ bên cạnh một con tàu lớn.

Nhưng ngay sau đó…… Ầm!

Thanh y nữ tử vẫn đứng yên tại chỗ nhưng tộc trưởng Chu Yếm vốn đang bay về phía nàng lại bắn ngược ra ngoài.

“Xích Diện!”

Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến. Muội muội tộc trưởng Chu Yếm tộc, Bạch Viên, rốt cục cũng đuổi đến. Nàng cuống quít định đỡ huynh trưởng nhà mình nhưng lại bị va chạm mạnh nên bật ra một tiếng kêu nghẹn ngào, nàng phải lùi lại mười bước mới đỡ được ca ca đứng vững.

Tộc trưởng Chu Yếm tộc bị công kích của mình phản phệ phun ra một ngụm máu, vừa giận vừa sợ nhìn về phía thanh y nữ tử kia.

Trách không được tiểu đệ sẽ chết trên tay người này, quả nhiên là lợi hại.

Nhóm hồ ly reo hò, ánh mắt hướng về phía Hi Dung vừa kính sợ vừa sùng bái.

Chỉ có Bàn Cổ biết tính cách của bạn tốt nhà mình, biết nàng bị doạ sợ không nhẹ nên nhanh chóng an ủi.

[Đừng sợ, đừng sợ, ngươi yên tâm, tên kia không làm ngươi bị thương được đâu.]

[Ai… ai sợ.]

Hi Dung không muốn quá hèn nhát trước mặt bạn bè, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm.

[Việc… việc nhỏ này… còn… còn muốn doạ đến ta? Ngươi đừng lo lắng. Ta… ta không nhiều ưu điểm lắm nhưng được cái gan… gan lớn!]

Bàn Cổ:...

Tay ngươi run đến mức kia rồi mà vẫn còn nói được ra những lời này!

Hi Dung làm bộ không để ý đến sự trầm mặc đáng ngờ của Bàn Cổ. Nàng nhìn về phía tộc trưởng Chu Yếm tộc vẫn còn đang trừng mắt với nàng, vốn muốn nói ta không có gϊếŧ đệ đệ ngươi nhưng nghĩ đến sau khi giải thích, tên này sẽ nhắm hoả lực về phía bọn Hồ Tư như vậy không phải đám hồ ly này sẽ chết sao? Ít ra nàng còn có ‘mai rùa’ bảo vệ…

Nghĩ vậy Hi Dung liền im lặng. Nhưng nàng không muốn đáp, Hồ Tư bên cạnh lại tiến lên một bước, khàn giọng nói:

“Chính ta đã gϊếŧ đệ đệ ngươi, không phải tôn giả!”

Vl*, ta đã muốn cõng nồi, ngươi sao lại tự đi nhận vậy?

*Nguyên văn là 我去, câu cảm thán của người Trung Quốc, từa tựa như vl của mình nhé :)))))

Hi Dung nhịn không được ghé mắt nhìn tứ vĩ xích hồ tứ chi đang run rẩy lại nhìn hai cự vượn hung thần ác sát, trong lúc nhất thời, thiên ngôn vạn ngữ hoá thành một câu.

… Gia hoả này vẫn luôn dũng cảm như vậy sao?

Nhưng Hồ Tư cảm thấy rất hài lòng với bản thân.

Thời gian ở chung này, Hồ Tư tuy không dám nói hiểu rõ vị tôn giả sâu không lường được này nhưng từ lời nói của đối phương “cầu người không bằng cầu mình”, Hồ Tư cảm thấy hẳn là tôn giả thích người cố gắng vươn lên trong nghịch cảnh.

Nếu nàng đã được tôn giả chỉ dạy, bản thân không thể làm mất uy vọng của người, tôn giả chắc cũng không muốn bản thân mình lúc này lại núp sau lưng đối phương.

Mà sự thật cũng là như thế, ngay khi nàng vừa nói câu này, tôn giả liền cho nàng một ánh mắt tân thưởng.

Trong ánh mắt ‘tán thưởng’ của tôn giả, Hồ Tư nhịn không được kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Nhưng tộc trưởng Chu Yếm tộc nghe được những lời này lại quay đầu oán giận nhìn về phía Hi Dung.

“Không có khả năng, người gϊếŧ đệ đệ ta chắc chắn là ngươi.”

Hắn đứng thẳng, lấy tay lau vết máu bên khoé miệng. Đôi mắt đảo qua tứ vĩ xích hồ rồi lại gắt gao nhìn thanh y nữ tử.

“Đệ đệ ta đã là Chân Tiên đỉnh phong, bên cạnh còn có mấy chục hộ vệ sao có thể bị một con xú hồ ly bốn đuôi gϊếŧ. Trong đây, người có thể gϊếŧ được đệ đệ ta, ngoài kẻ mà bản thân ta cũng không nhìn rõ tu vi là người ra còn có ai khác sao? Ngươi cho rằng Xích Diện ta ngu ngốc dễ lừa lắm à?”

Hi Dung đứng dại ra tại chỗ, nhất thời nói không nên lời. Tuy rằng nàng vừa mới nghĩ giúp Hồ Tư cõng nồi nhưng thay người cõng nồi cùng với việc bị người khác cho đội nồi* là hai việc khác nhau đó nha.

*Đội nồi: nhận thay tội của người khác một cách bị động , bị đổ vỏ, vu khống, cũng có nghĩa tương đương với “đổ vỏ”.

Vị hầu ca này, có phải ngươi bị ngốc hay không?

Nàng vừa nhìn liền thấy rõ ràng là một lương dân, đâu có tí nào giống kẻ gϊếŧ khỉ đâu!

Bên kia, mắt thấy huynh trưởng nhà mình càng nói càng kích động, muội muội Bạch Viên chạy nhanh đến đè hắn lại, thấp giọng mở miệng:

“Đại ca, người đừng xúc động! Người nọ vừa nhìn đã biết khó đối phó!”

Khi nói chuyện, ánh mắt Bạch Viên có chút kiêng kị nhưng cũng ẩn chứa oán hận sâu sắc, hiển nhiên cũng cảm thấy người có thể gϊếŧ đệ đệ mình chính là thanh y nữ tử sâu không lường được kia.

Thanh y nữ tử mặt vô biểu tình nhìn lại, tựa hồ có chút chán ghét sự ồn ào vô nghĩa này, rốt cục mở miệng lạnh giọng nói câu đầu tiên:

“Không phải ta.”

Nàng hẳn là có chút không vui, thanh âm lạnh băng như chậu nước dội lên đầu tộc trưởng Chu Yếm tộc cũng làm Bạch Viên sững lại.

So với ca ca thì Bạch Viên lí trí hơn một chút, lập tức hỏi lại:

“Không phải ngươi còn có thể là ai?”

“Là ta.”

Phát hiện ra tôn giả không vui, Hồ Tư cũng có chút mất hứng, nàng lạnh lùng nhìn về phía hai cự vượn.

“Ta đã nói rồi, là ta gϊếŧ bọn hắn. Loại mặt hàng như đệ đệ ngươi không cần tôn giả phải ra tay! Bằng không với đủ loại hành động mạo phạm của đệ đệ ngươi và cả các ngươi, Chu Yếm tộc chết trăm lần cũng không đủ!”

“Ngươi?”

Bạch Viên cắn răng trừng mắt qua.

“Chỉ bằng ngươi sao có thể gϊếŧ được đệ đệ ta!”

“Ta đã từng không thể nhưng được lão sư chỉ điểm mấy câu, lĩnh ngộ của ta với huyễn thuật chi đạo tăng lên không ít, tu vi cũng nhảy đến Chán Tiên, đương nhiên có thể làm được.”

Hồ Tư kiêu ngạo mở miệng, thậm chí còn không quên cung kính chắp tay hành lễ với Hi Dung.

Hi Dung vừa nghe thấy mấy lời này, tim liền hẫng mất một nhịp, nàng vội vàng nhìn về phía hai Chu Yếm.

Quả nhiên nàng thấy tộc trưởng Chu Yếm tộc há mồm to như cái chậu máu, bi phẫn gào ra tiếng:

“Ngươi còn nói không phải ngươi, người hại chết ta đệ đệ căn bản chính là ngươi!”

Thanh âm kia vang tận trời xanh, nghe là đủ hiểu đối phương đau buồn và tức giận tới nhường nào.

Hi Dung:...

Hồ Tư cũng rống giận.

“Đã nói chuyện không liên quan đến tôn giả.”

Xích Diện cũng rống lại: “Nếu nàng ta không chỉ điểm, ngươi đấu với đệ đệ ta thì chỉ có một con đường chết.”

Hồ Tư cười lạnh: “Tôn giả chỉ bảo ai liên quan quái gì tới ngươi! Có trách thì trách đệ đệ ngươi đuổi theo ta tới sơn cốc này, tôn giả từ bi không ra tay với hắn nhưng hắn lại liên tục mạo phạm tôn giả, gặp phải kết quả này là xứng đáng!”

Xích Diện như tỉnh ngộ, tức khắc nhìn về phía thanh y nữ tử.

“Cho nên vì đệ đệ ta đắc tội với ngươi, ngươi mới sai xú hồ ly này gϊếŧ hắn? Tôn giả cái gì chứ, ngoài mặt ra vẻ từ bi, bên trong lại là tên tiểu nhân đê tiện tâm tư tàn nhẫn, ta nhổ vào.”

Hi Dung:...

Ngồi trong nhà mà bị ụp nồi từ trên trời rơi xuống!?