Ta Là Một Thân Cây

Chương 12: Tứ vĩ xích hồ (1)

Editor: Arie

*Tứ vĩ xích hồ: Hồ ly đỏ bốn đuôi

Sơn cốc ở đây có hình bầu dục, bốn bề là vách núi bao bọc, đi dọc con suối sẽ thấy lối ra duy nhất có dạng hình tam giác nằm giữa hai vách đá. Thảm thực vật ở đây xanh tươi, cành cây rủ xuống giống như một bức màn tự nhiên.

Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng vàng xuyên qua khe hở giữa tán cây và vách núi chiếu xuống mặt đất tạo thành những mảng hoa nắng.

Trong tiếng kêu thảm thiết cùng với những lời châm chọc của trưởng lão Chu Yếm, một con xích hồ bước ra khỏi sơn cốc. Đôi mắt hồ ly vốn xinh đẹp giờ lạnh băng.

“Dừng tay!”

Hi Dung có chút kinh ngạc nhìn Hồ Tư nghênh ngang chạy ra ngoài sơn cốc.

Từ từ, sao bảo chạy trốn về tộc gọi người cơ mà?

Vừa đối mặt chính diện đã quát đối phương là có ý gì, chẳng lẽ định dùng thân thể yếu ớt này cường ngạnh đối địch sao?

Không sợ đám King Kong cao ba mét này cho một trảo lột thành áo choàng hồ ly à?

Hồ Tư lúc này hoàn toàn không cảm nhận được sự kinh sợ của Hi Dung, nàng khẽ vẫy đuôi, sắc mặt nghiêm túc, trong lòng đang nghĩ mình mới nhận được những lời dạy bảo trân quý như vậy, tuy vị kia không chịu nhận làm lão sư của nàng nhưng không cản trở bản thân tôn kính vị đó.

Nàng tất nhiên muốn ở trước mặt ‘lão sư’ của mình đánh thắng trận này một cách xinh đẹp để báo đáp ân tình dạy dỗ của đối phương.

Bên kia, trưởng lão Chu Yếm vốn đứng ngay vách núi, nghe thấy âm thanh này, một tay bóp lấy một con hồ ly nhảy xuống. Tiếng cười bén nhọn lộ ra chút đắc ý: “Ngươi cuối cùng cũng đi ra.”

Nhưng tầm mắt nhìn thấy thanh y nữ tử đứng ngay sau xích hồ thì lập tức biến sắc. Hắn đem hồ ly trong tay ném về phía tộc nhân của mình, cúi đầu cung kính chắp tay, trong giọng nói còn có chút kiêng kỵ:

“Lúc trước là chúng ta mạo phạm đến ngài nhưng chúng ra cũng rút khỏi sơn cốc đã lâu. Hiện tại là sự tình của Chu Yếm tộc và Thanh Khâu hồ tộc, ngài hiện tại rời sơn cốc… là muốn giúp Thanh Khâu hồ tộc sao?”

Hồ Tư tiến lên hai bước.

“Ngươi không cần thử. Phân tranh giữa hai tộc Chu Yếm và Thanh Khâu hồ ta sẽ tự giải quyết, không nhọc đến tôn giả phải ra tay.”

Nhìn một đám vượn cường tráng từ trên vách núi nhảy xuống lại nghe tiểu hồ ly kiên cường nói, Hi Dung trầm mặc một chút rồi nói với trưởng lão Chu Yếm:

“Hôm nay ngoài sơn cốc có náo nhiệt, ta chỉ đến xem chút thôi.”

Nàng chỉ là một quần chúng ăn dưa, các ngươi cứ tùy ý, đừng coi ta tồn tại là được.

Đương nhiên xét đến việc chung sống hài hòa cùng tiểu hồ ly mấy ngày nay, nếu tình huống trở nên nguy cấp, nàng sẽ cõng ‘mai rùa” của mình đến cứu nàng ấy một lần.

Nếu mà chân quá ngắn, không cứu người kịp thời… ách… nàng cũng có thể nhặt xác giúp tiểu hồ ly.

Bàn Cổ nhìn xích hồ chính diện nghênh chiến lại thấy ánh mắt kiên nghị của nàng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút hài lòng.

[Không cần lo lắng, ngươi đã truyền thụ huyễn thuật chi đạo cho nàng, chỉ cần nàng lĩnh ngộ được một chút có thể thu được lợi ích rất lớn. Huống hồ hiện tại dù biết rất nguy hiểm nhưng vẫn ứng chiến, hiển nhiên nàng vẫn rất tỉnh táo, quên đi sinh tử, có lẽ nàng có thể giành phần thắng.]

Hi Dung yên lặng nhìn xích hồ cô đơn trước mặt lại nhìn đám cự vượn hung mãnh tụ tập thành một nhóm, nắm tay mỗi con lớn như bao cát.

…thật vậy chăng?

Ta không tin!

Nhưng lại nói, sao cái đuôi thứ tư của xích hồ lại hóa hư ảnh nhỉ, chẳng lẽ vừa mới mọc ra đã bị suy dinh dưỡng sao?

Nguyên lai là tới xem náo nhiệt.

Nghe thanh y nữ tử lạnh nhạt nói, trưởng lão Chu Yếm liền thấy yên tâm. Hắn trước là khen nàng công chính liêm minh sau lại nhìn về phía Hồ Tư.

“Không nghĩ tới Hồ Tư ngươi còn rất can đảm, trước đây ta đã coi thường ngươi rồi. Nếu đã vậy, ta kính ngươi một phân, ta sẽ không động thủ, ngươi tự trói hai tay mình lại rồi đi theo bọn ta.”

Hắn ngoài miệng nói kính một phân nhưng thái độ ngạo mạn kia lại không chút che giấu, đối mặt với một con tam vĩ hồ cảnh giới Thiên Tiên không cần thiết phải che giấu gì.

Trên thực tế, nếu không phải sơn cốc này có một vị đại năng thì tiểu hồ ly này đã rơi vào tay hắn.

Hiện tại hắn không công kích tiểu hồ ly đang bị trọng thương mà để nàng tự trói tay mình lại, đấy đã là ban ân rồi.

Hồ Tư đương nhiên minh bạch ý tứ của trưởng lão Chu Yếm, trong lòng cười lạnh nhưng bên ngoài chỉ nghiêm mặt nói:

“Ta có thể đi theo ngươi nhưng ngươi phải thả tộc nhân của ta trước.”

“Không!”

“Không được! Hồ Tư, ngươi không được đáp ứng hắn.”

“Chu Yếm tộc dã tâm bừng bừng, ngươi không thể rơi vào tay chúng được.”

Trưởng lão Chu Yếm còn chưa nói, mấy con hồ ly toàn thân đều là vết thương giãy giụa kêu lên bất quá các Chu Yếm khác đã nhanh chóng bịt miệng chúng lại.

Trưởng lão Chu Yếm nghe thấy Hồ Tư nói còn cảm thấy tiểu hồ ly này đáp ứng quá nhanh nhưng vừa nghe thấy đám tiểu hồ ly kia kêu lên liền minh bạch.

Nói đến cùng, Hồ Tư này vẫn là tuổi còn quá trẻ, tránh trong sơn cốc nghe tộc nhân kêu gào thảm thiết như vậy sợ là đã không còn chịu nổi.

Hắn nhìn tam vĩ hồ thấp bé, lại quét mắt đến ba cái lông xù xù sau lưng nàng, không chút do dự ra lệnh với tộc nhân phía sau.

Đám Chu Yếm nghe lệnh, trực tiếp lấy dây đằng trên vách núi trói mấy con hồ ly lại, trói cả miệng lại để tránh cho chúng lắm miệng.

“Ngươi vừa tới, chúng ta sẽ ném chúng vào trong sơn cốc.”

Chu Yếm trưởng lão tự cho là đã tính kế thành công, cung kính chắp tay với Hi Dung, sau đó tham lam nhìn về phía tam vĩ hồ.

“Ngươi yên tâm, có vị tôn giả kia ở đây, ta sẽ không động tay động chân đối với bọn họ.”

“Là sẽ không hay là không dám?”

Xích hồ châm chọc trưởng lão Chu Yếm một câu, hắn chỉ cười không nói, lập tức cảm thấy hết hứng thú.

“Như vậy là tốt nhất!”

Nàng nhìn mấy tộc nhân đang bị trói thật sâu, sau đó chậm rãi bước tới.

“Tốt tốt tốt.”

Hơn một tháng trù tính cuối cùng cũng sắp thấy thành quả, trưởng lão Chu Yếm không nhịn được vui sướиɠ, lập tức vung tay lên, Chu Yếm phía sau thấy vậy lập tức đem mấy con hồ ly đã trói kỹ ném vào trong sơn cốc.

Phanh phanh phanh.

Mấy con hồ ly cao bằng người bị nện xuống mặt đất cách Hi Dung không xa.