Ta Là Một Thân Cây

Chương 11: Chính trực và thuần khiết (1)

Editor: Arie

“Lúc đầu nhìn núi không phải là núi, nhìn sông không phải là sông, lúc sau lại nhìn núi là núi, nhìn sông là sông.”

“...cảnh giới đầu tiên, ảo cảnh mà chỉ có hình dáng không có hồn … cảnh giới thứ hai … có cả hình lẫn hồn, … cao minh nhất là cảnh giới cuối cùng… bắt lấy nhược điểm của nhân tâm, nắm giữ thất tình lục dục, … biết rõ ảo cảnh này là giả nhưng vẫn tự nguyện chìm đắm vào.”

Thanh y nữ tử đứng trên tảng đá, đưa lưng về phía mặt trời, gằn từng chữ nói.

Trong khoảnh khắc đó, vạn cánh hoa từ trên trời bay xuống, kim liên từ dưới đất trồi lên toả ra hào quang, thanh y nữ tử tưởng như đứng yên tại đó không có gì thay đổi nhưng vô số đạo vận đang dần hiện ra xoay quanh nàng.

Tam vĩ hồ khẽ run rẩy, trong đầu như có thứ gì nổ tung.

Đây là… huyễn thuật chi đạo!

Thiên địa sơ khai, mọi người còn đang lần mò tìm từng cục đá để qua sông, với Hồ Tư vốn thiên phú không tốt, hơn ai hết hiểu được những lời này trân quý tới nhường nào.

Cơ duyên, đây chính là đại cơ duyên!

Khí tràng quanh thân Hồ Tư nhanh chóng biến ảo, chưa kịp nói thêm lời nào đã vội vàng khoanh chân đa tọa.

Mà Hi Dung, người gây ra tất cả những điều này, lại không biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng kinh ngạc phát hiện, mình mới chỉ nói có mấy câu, bỗng nhiên trong không trung xuất hiện hoa vũ rơi hết xuống đầu nàng. Trên mặt đất cũng đột nhiên mọc lên mấy đóa kim liên tỏa ánh hào quang rực rỡ. Dị tượng này vừa kết thúc, nàng nhìn về phía tam vĩ hồ thì đã thấy con hồ ly này ngồi đả tọa từ lúc nào.

Trong lúc bàng hoàng, Hi Dung nghe thấy tiếng thở dài của Bàn Cổ.

[Không nghĩ tới ngươi với huyễn thuật chi đạo lại có lĩnh ngộ sâu đến vậy, quả nhiên, thân là sinh linh đầu tiên của thiên địa sơ khai, ngươi nhất định không đơn giản như vẻ bên ngoài.]

Hi Dung:...

Không, ta thật sự chỉ là một cái cây bình thường.

Cái gì mà huyễn thuật chi đạo? Cái gì mà lĩnh ngộ sâu? Hồi đó chỉ là lên mạng nhiều, ai mà chẳng là anh hùng bàn phím!

Bàn Cổ, người nghĩ rằng mình đã hiểu rõ chân tướng, cười toe toét tỏ vẻ đến lúc này rồi nàng còn lừa hắn. Bàn Cổ hắn đâu có ngốc đâu.

Hi Dung:...

Vậy ngươi đúng là một tên đại thông minh.

Hi Dung nhìn tam vĩ hồ ngồi đả tọa, vừa ngồi là trực tiếp qua một tháng, nàng có chút chần chờ. Phải biết rằng Hồng Hoang năm rộng tháng dài, bế quan tu luyện một chút cũng có thể qua mấy ngàn năm.

Nàng thật sự không biết tam vĩ hồ phải ngồi bao lâu nữa. Nàng cũng không có ý tứ đuổi Hồ Tư đi, dù sao đây cũng không phải nhà nàng, người ta muốn ngồi ngốc bao nhiêu lâu thì ngồi. Nhưng vấn đề là nhóm Chu Yếm vẫn còn đang ngồi canh ngoài sơn cốc đấy!

Vạn nhất nhóm Chu Yếm không còn đủ kiên nhẫn chạy vào trong cốc mà tiểu hồ ly vẫn còn đang tu luyện một cách vô thức, nàng không biết tay nhỏ chân nhỏ của mình có thể bảo vệ được nó không?

Nói đến không khéo, trong lúc Hi Dung đang suy nghĩ, trưởng lão Chu Yếm ngoài sơn cốc xác thật không còn đủ kiên nhẫn. Rốt cục càng kéo dài lâu, Thanh Khâu hồ tộc tìm được thì sự tình càng trở nên phức tạp.

Nghĩ đến thanh y nữ tử kia lâu như vậy cũng không có ý đi ra gây phiền toái, lòng cảnh giác của Chu Yếm cũng rút đi một nửa, quyết định tốc chiến tốc thắng. Trưởng lão Chu Yếm lập tức hạ mệnh lệnh:

“Đem mấy con hồ ly đã bắt ra đây!”

Tộc nhân Chu Yếm nghe lệnh lập tức mang đến mấy con hồ ly đang uể oải, đây đúng là tộc nhân của Thanh Khâu hồ.

Trưởng lão Chu Yếm vừa lòng cười, truyền âm vào trong sơn cốc.

“Hồ Tư, ngươi còn không ra? Ngươi còn định làm con rùa đen rụt đầu đến khi nào?”

Thanh âm hắn không lớn nhưng lại quanh quẩn trong sơn cốc.

Trong sơn cốc, Hi Dung quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra rồi lại nhìn tam vĩ hồ vẫn đang xếp bằng đả tọa.

Hồ Tư còn đang đắm chìm trong việc ngộ đạo, hai mắt nhắm nghiền không một chút phản ứng.

Trưởng lão Chu Yếm lại hô vài tiếng, tưởng rằng xích hồ muốn trốn trong sơn cốc không ra liền cười lạnh một tiếng.

“Giỏi cho Hồ Tư ngươi, hóa ra là một con hồ ly tiếc mệnh. Chỉ là ngươi không quan tâm đến tính mạng của tộc nhân ngươi sao? Sao ngươi không ra nhìn xem trong tay ta là ai?”

Cự vượn tướng mạo hung ác giơ vuốt ra bóp lấy cổ của một con hồ ly. Mắt thấy trong sơn cốc không có tiếng đáp lại, trưởng lão Chu Yếm liền vung trảo, ba móng vuốt cắm sâu vào lưng của con hồ ly trong tay.

“Chi!”

Con hồ ly kêu lên một tiếng thảm thiết nhưng sau đó nó nhận thức được gì, đột nhiên cắn chặt răng, không dám lộ ra âm thanh nào nữa.

Trưởng lão Chu Yếm liếʍ liếʍ móng vuốt toàn máu hồ, một lần nữa hô lên.

“Hồ Tư ngươi nghe thấy không? Tộc nhân này của ngươi rất kiên cường đó, vì ngươi mà kêu cũng không dám kêu. Ngươi thân là nữ nhi của tộc trưởng, hưởng thụ ưu việt trong tộc đã lâu, chẳng lẽ vì bản thân mình mà không để ý đến việc tộc nhân của ngươi vì ngươi chết thảm sao?”

Theo tiếng kêu thảm thiết của hồ ly, tam vĩ hồ nguyên bản đang nhắm mắt lập tức giật giật mi mắt, bất quá vẫn không có động tác. Ngoài sơn cốc, tiếng kêu thảm của hồ ly lại vang lên lần nữa. Tuy có chút đứt quãng do hồ ly đang cực lực kiềm chế, nhưng nghe như vậy lại càng thêm thê lương thống khổ.

Nghe mấy lời tru tâm* của trưởng lão Chu Yếm, Hi Dung không khỏi thầm mắng một tiếng.

*tru tâm: lời nói khiến người ta phải đau lòng.

Lão đầu kia thành tinh rồi, câu nào câu đấy đều chọc thẳng vào nhược điểm của nhân tâm. Ngay cả khi biết những lời này là đang ép buộc thì người nghe đều thấy động tâm.