Ta Là Một Thân Cây

Chương 10: Huyễn thuật (1)

Editor: Arie

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ nhàng lướt qua những tán cây.

Thác nước từ trên cao đổ xuống, bọt bắn tung toé. Bên cạnh hồ rải rác mấy tảng đá kỳ dị, một thanh y nữ tử đang ngồi trên đó, mái tóc dài của nàng khẽ bay bay theo gió. Bên cạnh nàng có một con hồ ly ba đuôi màu lông màu đỏ lửa đang cúi đầu cung kính.

Nữ tử rũ mắt nhìn con hồ ly kia, sắc mặt có chút lạnh lùng.

Hi Dung lúc này đang tức giận.

Vô cớ bị cuốn vào phân tranh, thân thiện nói rằng mình chỉ đi ngang qua lại bị tên trưởng lão Chu Yếm không phân biệt thị phi kia cho một trảo, như thế đã đủ khiến người ta tức giận rồi.

Hiện tại lại nháo cái gì nữa đây?

Bảo xin lỗi xong sẽ đi ngay cơ mà?

Các ngươi còn ngồi xổm ở bụi cỏ chờ cha ngươi à!?

Tuy rằng Hi Dung biết nhóm Chu Yếm không nhằm vào mình nhưng lúc trước nàng vốn bị doạ sợ, sau lại biết tin đám vượn hung ác vốn bảo sẽ đi lại ngồi canh ngay ngoài sơn cốc, Hi Dung có cảm giác không gian sinh tồn đang bị đe doạ.

Thảm nhất vẫn là con hồ ly này.

Khiến người ta canh chừng ngoài sơn cốc tận nửa tháng trời, con hồ ly này không phải đã đào mộ tổ tiên của Chu Yếm đấy chứ?

Tầm mắt nàng đảo qua từng vết thương dữ tợn trên người hồ ly, chậm rãi nói:

“Đám Chu Yếm đã canh chừng ngoài sơn cốc hơn nửa tháng, chắc chắn không dễ dàng buông tha cho ngươi.”

Hồ ly lông xù xù lập tức nhân tính hoá, lộ ra vẻ thống hận.

“Chu Yếm tộc sống ở Tiểu Thứ Sơn, cách tộc địa của Thanh Khâu hồ tộc không xa, chỗ bọn hắn tuy khoáng sản phong phú, có nhiều ngọc và xích đồng nhưng thổ địa lại không dồi dào như Thanh Khâu, linh khí dư thừa, linh chi tiên thảo vô số. Vì vậy bọn chúng mơ ước tộc địa của Thanh Khâu hồ tộc đã lâu. Mà tiểu hồ hổ thẹn, tuy tu vi không cao nhưng lại là nữ nhi của tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ. Đám Chu Yểm kia thật vất vả mới nắm được cơ hội ta đi lạc, tất nhiên sẽ không chịu buông tha, còn tính bắt ta để áp chế mẫu thân.”

Khi nói chuyện, trong mắt hồng hồ ánh lên sự lo lắng và buồn bã.

“Vừa rồi ta vốn định nhanh chóng trở về, đem chuyện này thông báo với người trong tộc, không ngờ đám Chu Yếm lại âm hiểm xảo trá như vậy!”

Nếu không sớm nói dã tâm của Chu Yếm tộc cho mẫu thân, đến lúc đó Thanh Khâu hồ tộc ở ngoài sáng, Chu Yếm tộc ở trong tối, bên mình chắc chắn thiệt thòi hơn nhiều.

Mắt Hi Dung khẽ chớp. Nàng không nghĩ đến việc hai đám lông xù xù đánh nhau lại có nhiều quanh co lòng vòng như vậy. Nhìn thấy sự âu sầu và lo lắng trong mắt hồ ly, nàng khẽ thở dài.

“Ngươi đã có tính toán gì chưa? Ngươi có thể tạm thời trốn trong sơn cốc nhưng không trốn được cả đời. Đám Chu Yếm kia nhất định sẽ có biện pháp đối phó.”

Tỷ như đột nhiên chúng thông suốt, phát hiện ra nàng chỉ là cái bình hoa cõng ‘mai rùa’, lần nữa tiến vào sơn cốc, đến lúc đó nàng và tiểu hồ ly chỉ có thể làm BBQ.

Hồ Tư nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu, đối diện với con mắt lãnh đạm và thông thấu của thanh y nữ tử, Hồ Tư không nghi ngờ đối phương đã nhìn rõ tính toán của mình cùng kết quả. Dưới tình huống như vậy, để không làm liên luỵ đến người trong tộc, nàng chỉ có thể chọn cái chết.

Nhưng con kiến còn sống tạm bợ được, nếu có thể sống, có ai muốn chết đâu?

Hồ Tư hít sâu một hơi, tam vĩ hồ lông đỏ khom lưng quỳ dưới đất, hành đại lễ với nữ tử đang đứng trên tảng đá cao kia.

“Tiểu hồ khẩn cầu các hạ từ bi, cứu ta một mạng! Cứu Thanh Khâu Hồ tộc ta một mạng!”

Hi Dung nghệt mặt ra, nàng trầm mặc một chút.

“Bàn Cổ, mau nhìn giúp ta một chút, xem trên người ta có xuất hiện cái gì không?”

Bàn Cổ sửng sốt, không hiểu ý của nàng lắm.

Sắc mặt Hi Dung trầm xuống: “Chính là một loại khí tức trong truyền thuyết gọi là Bá Vương khí*, người khác chỉ cần nhìn thấy liền khom lưng vái rồi hô to vị này là anh hùng khí chất phi phàm, thật đáng sợ sau đó khom lưng vái lạy.”

Chẳng lẽ nàng là Thụ Ngạo Thiên* trong truyền thuyết, người nào gặp là người ấy đầu gối mềm nhũn cầu xin giúp đỡ.

*[1] Chắc mọi người đều nghe thấy tên Long Ngạo Thiên rồi, đây là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Mọi người có thể tự tìm thêm thông tin, nhiều lắm ạ. Chị nhà là cây (thụ) nên thay vì gọi Long Ngạo Thiên thì gọi là Thụ Ngạo Thiên :))))))

[2] Bá Vương khí là một loại khí tràng của nhân vật Long Ngạo Thiên kể trên. Ai có nó phải nói là người gặp người thích, thích đến độ ‘mất não’ luôn.

Kỳ thật nghĩ như vậy liền thấy cũng có khả năng đấy chứ. Nàng xuyên không, còn xuyên đến thời điểm khai thiên lập địa, bối cảnh của kỳ ngộ rất không tầm thường, hơn nữa căn cơ thần bí, lại không thể tu luyện. Đây chẳng phải là phế sài tiểu thư trong truyền thuyết sao?

Hơn nữa nguyên thần của Bàn Cổ còn trói định với mình…

Hi Dung hít sâu một hơi, đây chẳng lẽ là bàn tay vàng mà người ta thường nói?

Hi Dung vừa thốt ra mấy lời này, Bàn Cổ đã cười phá lên. Sao trước đây hắn không biết bạn tốt của mình hay đùa giỡn vậy nhỉ?

Phải biết rằng, bản thể của Hi Dung năm đó còn không lớn bằng nắm tay hắn, nhảy còn không đến mu bàn chân người ta vậy mà còn nói cái gì mà Bá Vương khí khiến người ta vừa gặp liền cúi đầu?

Bạn tốt của ta, rốt cục ai cho ngươi ảo giác này vậy?

Hi Dung: Lão già chết tiệt! Ta đây cũng biết đau lòng, cảm ơn.

Nàng mặt vô biểu tình nghe tiếng cười sang sảng của Bàn Cổ, trong lòng lạnh nhạt nghĩ.

Thật tốt, xem ra nàng vẫn bình thường, không vì xuyên qua mà mang cái gì mà hào quang nhân vật chính, phải làm vai chính phế sài, làm gì có bàn tay vàng nào dám cười nhạo nhân vật chính như vậy? Rất thiếu chuyên nghiệp đấy có biết không!

Hi Dung một lần nữa khẳng định bản thân chỉ là một tân binh bình thường (cùi bắp), nàng cúi đầu nhìn tam vĩ hồ, nói rất chân thành:

“Cầu người không bằng cầu mình, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu được ngươi.”

Ánh mắt Hồ Tư trở nên ảm đạm, nhưng nghĩ về sự tình trước đó, tức khắc liền suy đoán xem liệu lời này có thâm ý gì không? Vì thế nàng lại vái thêm lần nữa:

“Tiểu hồ ngu dốt, còn phải thỉnh các hạ chỉ điểm thêm.”

Hi Dung đau đầu, nàng nào có biết cái gì đâu mà chỉ điểm, chỉ có thể đem vấn đề ném trở lại.

“Nếu không có ta, ngươi tính sẽ làm gì trong tình huống này?”

Đây là khảo nghiệm riêng của ngươi đấy!

Hồ Tư bình tĩnh lại, lát sau mới chần chờ nói:

“Ta bị trọng thương, vấn đề cấp bách nhất là đem dã tâm của Chu Yếm tộc nói cho mẫu thân và các tộc nhân biết cho nên không thích hợp đối đầu trực tiếp với bọn chúng. Sức mạnh thiên phú của Thanh Khâu hồ tộc ta là huyễn thuật, vì thế cách tốt nhất là dùng huyễn thuật để ngăn cản đám Chu Yếm, thần không biết quỷ không hay quay trở lại tộc, chỉ là…”

“Mẫu thân ta tuy là Cửu Vĩ Hồ nhưng ta bẩm sinh thiên phú không tốt, sinh ra chỉ có hai đuôi, mặc dù giờ đã có ba đuôi nhưng tu vi mới chỉ là Thiên Tiên trung kỳ, huyễn thuật tu luyện cũng không tinh. Không nói đến đám Chu Yếm kia có mấy Thiên Tiên đỉnh phong, vị trưởng lão kia cũng là Chân Tiên…”

Trên sắc mặt hồng hồ xuất hiện một mạt hổ thẹn.

“Nói cho cùng cũng là do ta quá yếu, huyễn thuật không bằng các tỷ tỷ, Lục tỷ ta tuy cũng là Thiên Tiên nhưng huyễn thuật tinh diệu, nếu tỷ ấy ở đây chắc đã sớm thoát đi trở về tộc báo tin.”