Editor: Arie
“Khụ khụ.”
Hồ Tư suy yếu từ trên mặt đất ngồi dậy, đầu hồ ly khẽ cúi xuống.
“Tiểu hồ Hồ Tư, cảm tạ ân cứu mạng của các hạ.”
Nàng nói rất chân thành bởi vì nàng biết, nếu không có sự tồn tại của người này, đối mắt với nhóm Chu Yếm người đông thế mạnh, nàng chỉ có thể tự sát.
Nhưng Hi Dung lại nghiêng người tránh cái lễ này, lắc đầu nói.
“Ta không có cứu ngươi, ngươi cũng không cần nói lời cảm ta.”
Ta chỉ là một con cá mặn, lực công kích còn không bằng một con ngỗng, nếu không có ‘mai rùa’ chẳng phải đã bị đám hầu tử kia trảo cho đầu nở hoa, không thể nói là cứu xích hồ được.
Nhưng trong mắt Hồ Tư, hành động này là muốn phủi sạch quan hệ. Nàng thở dài. Mình chỉ là một con tam vĩ hồ, thực lực cùng lắm mới chỉ ở cảnh giới Thiên Tiên, người ta không muốn phản ứng với nàng là phải.
Hiện tại ở Hồng Hoang, trên Chân Tiên là Huyền Tiên, Kim Tiên được coi là vững vàng một phương, Thái Ất Kim Tiên thì đã là đại năng của Hồng Hoang.
Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết đến giờ vẫn chưa ai gặp qua. Cả Hồng Hoang cũng chỉ có ba vị đại tộc trưởng Nguyên Hoàng, Tổ Long và Thủy Kỳ Lân còn có hy vọng tiến đến cảnh giới này.
Dưới Chân Tiên là Thiên Tiên, Địa Tiên và Nhân Tiên, ba cảnh giới này tồn tại ở Hồng Hoang không khác nào con kiến. Có ai thèm nhìn đến con kiến dưới chân mình chứ?
Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến sự cảm kích của Hồ Tư.
“Bất luận thế nào, tiểu hồ nhờ ngài mà sống là sự thật, khụ khụ”
Vì ho khan liên tục khiến vết thương bị đau, Hồ Tư có chút xấu hổ nhìn về phía thanh y nữ tử.
“Chỉ là… tiểu hồ hiện tại không có gì báo đáp ngài, khụ khụ… chỉ sợ phải mượn quý bảo địa để chữa thương. Không biết ngài…”
Hi Dung cũng không phải cư dân chính quy của Hồng Hoang, nghe vậy liền nói:
“Đây không phải địa bàn của ta, chỉ là nơi ta đặt chân tạm thời thôi, ngươi cứ tùy ý đi.”
Hồ Tư nghe xong rất cảm kích, suy yếu cảm tạ lại một phen, lúc này mới kéo lê thân thể đau đớn đến nơi vắng vẻ để không quấy rầy đến Hi Dung, yên lặng chữa thương.
Mắt thấy nguy cơ qua đi, Hi Dung cũng tham luyến cảnh đẹp nơi đây nên không muốn trở lại đỉnh núi Bất Chu. Nàng ngồi lên tảng đá bên cạnh hồ nước, một bên cảm thụ chút lạnh lẽo của bọt nước từ thác nước bắn lên mặt, một bên nhìn tam vĩ hồ cảm khái.
“Hồ ly này rất lễ phép, hơn nữa lớn lên có lông xù xù, rất đáng yêu.”
Là một chiến thần chém gϊếŧ không biết bao nhiêu Hỗn Độn Ma Thần lông xù xù, Bàn Cổ không thấy một con hồ ly thì có điểm gì đáng yêu, hắn chỉ nói:
“Vậy ngươi muốn cứu nàng sao… Đám Chu Yếm kia xem chừng sẽ không bỏ qua con mồi này.”
Hi Dung tức khắc trợn mắt.
“Ta cứu nàng? Lấy gì cứu? Dùng nắm đấm nhỏ đánh chết đám Chu Yếm kia được sao?”
Đùa cái gì vậy đại ca!
Nàng chỉ là người thường, người ta là một con tinh tinh cao ba mét đó!
Nắm đấm vừa vung, chỉ có một kết quả là nàng out!
Bàn Cổ dừng một chút.
Mãnh tướng một thời này giờ mới nhớ ra vị bạn tốt này của mình tuy căn cơ bất phàm nhưng sức chiến đấu cũng chỉ như cọng bún thiu.
Vì quan niệm bất đồng, Bàn Cổ, người luôn tin rằng sức mạnh là nền tảng cuộc đời, cảm thấy đã hiểu được sự suy sút đau thương vì không tu luyện được của bạn mình, thầm nghĩ phải cổ vũ nàng mới được, lập tức bày tỏ.
Tuy rằng lực công kích không đủ nhưng lực phòng ngự của Hi Dung thực sự rất cao. Gặp phải đối thủ cứ trực tiếp đối mặt, dù sao người ta cũng không đánh chết ngươi, ngươi cứ lì lợm đứng đấy, đối thủ đánh ngươi cũng thấy mệt chết. Chỉ cần ngươi nỗ lực, chắc chắn có cơ hội xử lý đối phương. Cố lên, Hi Dung, ngươi có thể! Ta vĩnh viễn tin tưởng ngươi!
Hi Dung: “...Nhưng ta không tin chính mình!”
Bàn Cổ không tán đồng.
“Ngươi là bạn tốt của Bàn Cổ ta, ta hiểu được sự kiên cường của ngươi hơn bất kỳ ai. Tuy rằng ngươi sinh ra bẩm sinh không tốt lắm, không có công pháp truyền thừa, vô pháp tu luyện. Ở Hồng Hoang đến con kiến cũng tu luyện thành công mà ngươi không thể, dù bình thường có chút nhát gan nhưng ngươi vẫn vui vẻ tiếp nhận hết thảy. Điều này cho thấy ngươi rất cứng cỏi. Ngươi đã đủ tốt rồi, đại đạo chí công, tương lai sẽ có hi vọng thay đổi, ngươi đừng nản chí.”
Hi - bẩm sinh không tốt, con kiến cũng không bằng, nhát gan, tâm tình cứng cỏi (đến giờ vẫn chưa tự sát) - Dung: …
Ta hoài nghi ngươi mắng ta, ta có chứng cứ!