Editor: Arie
Hi Dung hít sâu một hơi, tò mò đánh giá sơn cốc xinh đẹp này, ánh nắng xuyên qua tán cây rậm tạo thành hoa nắng trên mặt đất, hoa dại đung đưa trên mặt cỏ, thác nước đổ ầm ầm khiến bọt nước bắn lên. Nụ cười trên môi nàng ngày càng mở rộng.
Nàng nhịn không được cúi xuống ngửi ngửi một đóa hoa, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh nó, sau đó nhìn về phía xung quanh nói:
“Bàn Cổ, đây là thế giới ngươi sáng tạo ra, ngươi thấy thế nào?”
Huynh đệ, mau tới nhìn xem giang sơn mà huynh đánh hạ nè!
“Đương nhiên là rất đẹp.”
Bàn Cổ nhìn sơn cốc bừng bừng sức sống, cười to nói.
“Haha, ta không ngờ được lông của ta lại trở nên đẹp như vậy.”
Hả… lông???
“Khụ khụ khụ.”
Hi Dung thiếu chút nữa vì lời Bàn Cổ nói mà sặc chết.
Nàng đang khen cảnh đẹp nơi sơn cốc, ai khen lông hắn chứ!?
Nhưng sau đó Hi Dung nghĩ lại, Bàn Cổ hóa thân thành vạn vật, hoa hoa cỏ cỏ gì đó… hình như đúng là do lông hắn biến thành.
Nàng im lặng nhìn qua đóa hoa nhỏ mình đang vuốt ve, đột nhiên như bị điện giật mà thu hồi tay, sau đó cắn răng nói:
“Tên gia hỏa nhà ngươi, nói chuyện đừng có khiến người ta mất hứng như vậy!”
Loại sự tình này… biết thì cũng đừng nói toạc ra vậy chứ?
Đặc biệt là khi đang nhìn thấy nàng ngửi ngửi hoa!
Bàn Cổ bối rối hỏi lại:
“A, lời này của ta làm ngươi mất hứng sao?”
Khóe miệng Hi Dung run rẩy, vừa định nói gì đó thì không xa vang lên một tiếng kêu thê lương.
“Chu Yếm* tộc các ngươi liên tục vượt rào, không sợ khơi mào phân tranh giữa hai tộc sao!?”
*Chu Yếm – Thượng cổ hung thú (Sơn hải kinh): Thuộc về loài khỉ, lông ở thân thì là màu trắng, ở chân thì lại là màu đỏ, Chu Yếm mà xuất hiện tức là báo hiệu sắp có nạn chiến tranh lớn xảy ra.Sau đó là một loạt tiếng cười chói tai như tiếng khỉ đầu chó, một bóng đen từ trên vách núi bay xuống, phịch một tiếng nằm ngay bên chân Hi Dung.
Hi Dung ngơ ngác cúi đầu nhìn, đó là một con hồ ly, hình thể to bằng con người, có ba cái đuôi lớn đầy lông màu đỏ đậm, chóp đuôi lại màu đỏ tươi khiến đuôi nó như một ngọn đuốc.
Chỉ là giờ phút này hồ ly trông rất suy yếu, da lông vốn nên xinh đẹp lúc này lại ảm đạm, có mấy vết thương trên người đang không ngừng chảy ra máu tươi khiến bộ lông của nó ướt nhẹp.
Một loạt tiếng kêu sắc nhọn truyền đến, mấy bóng dáng to lớn từ trên vách núi nhảy xuống. Đối phương không chật vật như xích hồ, chúng tóm lấy dây leo lơ lửng trên vách đá, nhảy trái nhảy phải rồi an toàn đáp xuống sơn cốc.
Hi Dung lúc này mới thấy rõ bộ dáng của chúng, thân cao ba mét, ngoại hình giống như vượn, bộ lông trắng, vuốt lại màu đỏ tươi, răng nanh dài nhọn nhô ra ngoài, tướng mạo nhìn chung trông rất hung ác. Bọn chúng vừa nhảy xuống đất liền bao vây xích hồ. Kết quả đương nhiên là đem Hi Dung đang đứng cạnh xích hồ vây vào luôn.
Chỉ cần không phải đồ ngốc thì đều biết đám hung thần ác sát này đến không có ý tốt.
Hi Dung nhìn đám vượn vây quanh mình miệng lộ răng nanh, tay loé hàn quang khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được lui về sau một bước.
Nàng đây là cái vận khí gì vậy, tuỳ tiện đi dạo có thể đυ.ng phải hiện trường gϊếŧ người.
Mấy vị hầu ca, nể tình chúng ta đều có hai mắt, một mũi, một miệng, các ngươi ngàn vạn lần đừng để ý đến ta, ta thật sự chỉ đi ngang qua thôi.
Nhưng mà đám vượn kia… hay nói chính xác là đám Chu Yểm không nghĩ như vậy.
Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, chỉ cần không phải mắt mù tai điếc, chỉ cần nghe bóng gió là đã sớm tránh đi. Hiện tại bọn họ đã vây quanh chỗ này, thanh y nữ tử kia vẫn đứng bên cạnh xích hồ không hề có ý tứ tránh ra, đây không phải là muốn đứng về phía xích hồ sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Yếm cầm đầu lập tức trầm xuống, nhe răng trợn mắt.
“Nơi này chính là lãnh địa của Chu Yếm tộc, xích hồ cũng là con mồi của chúng ta, ta khuyên ngươi chớ có xen vào việc của người khác!”
Đám Chu Yếm còn lại theo âm thanh của kẻ cầm đầu liền nhe răng trợn mắt, lộ vẻ hung hãn.
Phải biết rằng xích hồ này tuy tu vi không cao nhưng rất có địa vị ở Thanh Khâu Hồ, bắt được nàng đối với Chu Yếm tộc có tác dụng rất lớn, bọn họ vất vả mãi mới bắt được con mồi đi lạc này, tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường!
Xích hồ kia phẫn nộ, tức giận mắng một câu.
“Ngươi nói hươu nói vượn, nơi này vô chủ, từ khi nào thành của các ngươi rồi !? Chu Yếm tộc quả nhiên toàn một đám không biết xấu hổ.”
Nhóm Chu Yếm không để ý tới nàng, ánh mắt hung ác đều tập trung vào thanh y nữ tử.
Hi Dung nghe chúng nói, còn tưởng đối phương định thả nàng đi, lập tức dùng ánh mắt thành khẩn nhìn đám vượn.
“Ta vốn không nghĩ sẽ xen vào việc của các ngươi!”
Hầu ca yên tâm, chỉ cần các ngươi không ra tay, ta lập tức sẽ quay lại cây đa trên đỉnh Bất Chu.
Ai ngờ nghe được lời này, tên Chu Yểm cầm đầu sắc mặt càng thêm tàn nhẫn.
Mắt thấy thanh y nữ tử kia lãnh đạm nói “vốn không nghĩ sẽ xen vào việc của các ngươi” nhưng lại không có ý tứ muốn rời đi, ngược lại dùng đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm bọn chúng, đám Chu Yếm liền hiểu sau đấy còn có “nhưng” đúng không?
Vốn không tính tham gia nhưng vì bị bọn họ cảnh cáo nên định nhúng tay vào?
A, không tin nổi, nữ nhân này còn rất ghê gớm đấy!
Thủ lĩnh Chu Yếm hơi cong người, bày ra tư thế tấn công.
“Một khi đã như vậy, chúng ta liền tiện tay xử lý ngươi luôn.”
Hi Dung còn tưởng mình có thể thoát thân: Ơ ơ ơ!?
Cái quỷ gì vậy!?
Không phải bảo nàng đừng can dự vào sao?
Nàng đã nghe theo, còn thành thật như vậy, sao còn muốn đánh nàng???