Ta Là Một Thân Cây

Chương 6: Huyền Quy thổ huyết (2)

Editor: Arie

Chuyện này không thể chậm trễ, vừa mới rời động, trưởng lão Thủy Kỳ Lân lập tức tiến về núi Nữu Dương, thậm chí vì để che dấu hành tung, hắn không đi trên mặt đất mà trực tiếp nhảy xuống sông lớn, theo mạch nước ngầm mà đi qua.

Trên đường có mấy lần ngẫu nhiên gặp vài Long tộc, tuy chỉ là tiểu long nhưng vì cẩn thận, Thuỷ Kỳ Lân vẫn khéo tránh đi nhưng trong lòng vẫn thầm mắng đám long tộc này ngày càng kiêu ngạo. Đông Hải không đủ cho các ngươi bơi sao?

Hồng Hoang quá lớn, cho dù Thuỷ Kỳ Lân là cao thủ Kim Tiên nhưng cũng mất một tháng mới đến phía đông núi Nữu Dương.

Thổ nhưỡng ở núi Nữu Dương không phì nhiêu lắm nhưng ở đây có rất nhiều mỏ quặng, là quặng tử kim cực phẩm. Bất quá hiện tại hắn cũng không có tâm trí vơ vét tài nguyên tốt này mà nhanh chóng chạy về phía sơn cốc.

Phía sơn cốc có một con sông lớn, ven sông có một con cự quy, mai rùa đen nhánh ẩn ẩn đám hoa văn kỳ dị tạo thành tiên thiên bát quái. Chỉ tiếc hiện tại Phục Hy còn chưa xuất thế càng miễn bàn đến việc ngộ ra tiên thiên bát quái đồ. Không chỉ Thuỷ Kỳ Lân không hiểu, ngay cả cự quy cũng không nhận ra điều huyền diệu trên mai rùa của mình.

Huyền Quy đang chậm rì rì nhai lá cây ở trên bờ trong chớp mắt thấy một nam nhân mặc lam y, hắn sửng sốt một chút sau đó cũng biến thành một lão nhân lưng còng.

“Xin chào tiền bối Thuỷ Kỳ Lân.”

Hắn đang tự hỏi sao Thuỷ Kỳ Lân lại xuất hiện ở chỗ này thì thấy đối phương nhìn trái ngó phải, xác định không có ai mới mở miệng nói:

“Huyền Quy, ngươi giúp ta xem một người.”

Khi nói chuyện, trong tay Thuỷ Kỳ Lân xuất hiện một quả bóng nước to bằng nắm tay trẻ con, đó là quý thuỷ chi tinh hắn ngưng kết ra, tuy không thể so với linh thuỷ nhưng đối với Huyền Quy cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Huyền Quy vừa nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên, vội vàng đáp ứng. Sau khi biết Thuỷ Kỳ Lân muốn xem một người tên là Hi Dung, hắn lập tức ngồi xếp bằng, bấm đốt ngón tay tính toán.

Nhưng hắn đã xem nhẹ việc này rồi. Không được bao lâu, trên mặt hắn đã xuất hiện mồ hôi, mồ hôi từng giọt theo cằm hắn chảy xuống đất. Hai mắt Huyền Quy lão nhân nhắm nghiền, sắc mặt vặn vẹo như trải qua một hồi ác mộng.

Đột nhiên hắn mở to mặt, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi, vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.

Thuỷ Kỳ Lân cả kinh: “Ngươi tính ra gì rồi?”

Huyền Quy lão nhân hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn.

“Cái gì… cái gì ta cũng chưa tính ra. Ta chỉ ẩn ẩn cảm thấy… kia không phải việc ta có thể biết, nếu biết… sẽ chết! Tiền bối, quý thuỷ chi tinh ta không có phúc hưởng rồi. Việc này ta không làm được, tiền bối vẫn là nên tìm người khác đi.”

Huyền Quy lão nhân vô cùng sợ hãi, biến thành cự quy nhảy xuống nước,đầu rụt vào mai, tựa như lão đang không có cảm giác an toàn cần phải giấu mình đi.

Huyền Quy nói hơi lộn xộn nhưng Thuỷ Kỳ Lân nghe hiểu, càng nghe tâm càng chìm sâu vào đáy cốc. Hắn thầm nghĩ trong lòng, nguyên bản còn tưởng đã đủ cẩn thận nhưng xem ra thanh y nữ tử kia còn nguy hiểm hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Không được, hắn phải nhanh chóng đem chuyện này nói cho tộc trưởng!

“Lần này ngươi vất vả rồi, quý thuỷ chi tinh ngươi cứ cầm lấy đi. Bất quá ngươi nhớ kỹ, chuyện hôm nay chớ để người thứ ba biết, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Quý thuỷ chi tinh rơi vào trong nước, Huyền Quy nhanh chóng đáp ứng. Mắt thấy Thuỷ Kỳ Lân rời đi, hắn nhanh chóng rời khỏi nước, đem nuốt quý thuỷ chi tinh để tu bổ thương tổn vừa mới chịu.

Ba ngày sau, Huyền Quy mới chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên một tia vui sướиɠ. Thuỷ Kỳ Lân quả nhiên là hào phóng, hắn không chỉ chữa lành vết thương, tu vi còn tăng thêm một tầng, từ Huyền Tiên bước vào Kim Tiên sơ kỳ. Tuy kém Thuỷ Kỳ Lân đã là Kim Tiên đỉnh cấp nhưng ở Hồng Hoang cũng coi như một cao thủ!

Nhưng không đợi Huyền Quy cao hứng được bao lâu liền thấy trưởng lão long tộc Ứng Long xuất hiện giữa sông, đồng dạng ngó trái nhìn phải xem có ai không mới chịu nói với Huyền Quy.

“Huyền Quy, ngươi giúp ta xem một người.”

“Xem một người?”

Huyền Quy: Lời này có phải quen thuộc quá không?

“Yên tâm, chỗ tốt sẽ không thiếu ngươi.”

Ứng Long duỗi trảo ra, tình cờ trong vuốt cũng là quý thủy chi tinh. Người mà hắn muốn xem cũng là Hi Dung.

Huyền Quy:..

Huyền Quy lão nhân tức khắc lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, lần trước hắn cũng xem qua rồi, đối phương là người lợi hại, hắn tính không ra mà.

Nhưng hắn không thể nói thẳng, dù sao Thủy Kỳ Lân cũng đã cảnh cáo hắn.

Cả Thủy Kỳ Lân và Ứng Long, bên nào hắn cũng không đắc tội nổi, cuối cùng Huyền Quy cắn răng đáp ứng. Lần này nghiêm trọng hơn, nôn ra ba lít máu, nhuộm đỏ cả một vùng nước sông.

Huyền Quy lão nhân suy yếu lặp lại những lời trước đó đã nói với Thủy Kỳ Lân.

“Cái gì… cái gì ta cũng chưa tính ra. Ta chỉ ẩn ẩn cảm thấy… kia không phải việc ta có thể biết!”

Thành công đối phó với Ứng Long, Huyền Quy lại nhận được quý thủy chi tinh cùng với lời cảnh cáo không được nói với ai. Hắn chìm vào đáy sông hấp thu quý thủy chi tinh, lần này chỉ mất có một ngày.

Nhưng không đợi hắn kịp cao hứng, trên bờ sông lại có người gọi.

“Huyền Quy, còn không mau ra đây gặp ta!”

Huyền Quy vội vàng trồi lên khỏi mặt nước, thế mà người đến lại trưởng lão tộc Phượng Hoàng, Thanh Diên trưởng lão.

Ai ui, gần đây làm sao vậy, trưởng lão tam tộc đều đuổi tới!

“Xin chào Thanh Diên tiền bối, không biết tiền bối tìm ta…”

“Huyền Quy, ngươi giúp ta xem một người.”

Nghe thấy lời nói quen thuộc, trong lòng Huyền Quy khẽ lộp bộp.

Người mà tiền bối hỏi không phải cũng tên là Hi Dung đấy chứ!?

Thanh Diên hoàn toàn không biết tâm tư của Huyền Quy, vừa mở tay ra là một viên quý thủy chi tinh.

“Người này tên Hi Dung, người bấm tay xem cho cẩn thận, đương nhiên ta cũng không bắt ngươi làm không công, đây là thù lao.”

Bên nào cũng không thể đắc tội, Huyền Quy rưng rưng diễn lại một màn hộc máu, lòng bi phẫn muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

Ta chỉ là một tiểu rùa đen vô tội, các ngươi vì sao đều muốn thương tổn ta?

Không nói đến cái khác, chẳng lẽ không hoãn thêm mấy ngày được sao?

Hắn thổ huyết chứ không phải nước đâu!

Nếu thổ huyết thêm lần nữa hắn thật sự biến thành rùa đen đấy, tam tộc các ngươi có biết dùng người sao cho bền không?