Editor: Arie
Trận mưa lớn này kéo dài bảy bảy bốn mươi chín năm. Đại lục Hồng Hoang đã bắt đầu phảng phất hơi thở cuộc sống, khí Hỗn Độn hoá thành linh khí gột rửa thiên địa, sinh linh Hồng Hoang đầu tiên đã xuất hiện từ đây.
Đỉnh núi Bất Chu cao vυ't đâm thẳng lên trời, những đám mây trắng ngà vờn xung quanh. Đây không phải những đám mây bình thường mà là linh khí dày đặc tạo thành. Đất trên đỉnh núi đen kịt, giống như tức nhưỡng của Hỗn Độn.
Theo lý mà nói, nơi tốt như thế này hẳn là có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, chi lan bảo thụ, nhưng thực tế, trên đỉnh núi này không hề có dấu vết của hoa cỏ, bởi vì không chỉ nồng đậm linh khí, ẩn trong đó là khí tức của tức nhưỡng Hỗn Độn mà còn có uy áp của núi Bất Chu cùng với những trận gió hung mãnh của thiên địa. Cũng không khó hiểu khi nơi đây trở thành tử địa đối với hoa cỏ.
Nhưng điều lạ là ở đây không có cỏ cây hoa lá mà lại có một rừng đa.
Đúng ra mà nói thì ở đây chỉ có một cây đa rất lớn. Cành lá xum xuê, thân chính to bằng mấy người ôm, tán cây màu xanh ngọc bích toả rộng che phủ cả bầu trời, ánh nắng khó có thể lọt qua, vô số rễ khí sinh dày mỏng khác nhau như tán cây rủ xuống, đâm sâu vào lòng đất. Hình như có đến hơn trăm cái, mọc thành rễ bám chắc từng tấc trên đỉnh núi. Điều này đã hình thành một "rừng đa" khổng lồ như vậy.
Không nhắc đến những thứ khác, chỉ thế thôi cũng đủ làm nơi này đẹp đến không thể nghi ngờ.
Linh lực dưới dạng sương mù bám vào cây đa, theo cành lá rơi xuống đất bao phủ tức nhưỡng Hỗn Độn.
Khắp nơi là một mảnh sương trắng mông lung, chỉ nhìn thôi cũng khó phân biệt trời đất.
Một cô nương mặc váy xanh không biết xuất hiện từ lúc nào, nàng nằm trên cành cây đa um tùm, chán nản nhìn những đám mây trên cao cùng ánh mặt trời không thể xuyên qua.
Thực ra Hi Dung cũng không rõ tình hình hiện tại của mình lắm, trong suốt mấy chục triệu năm cô ở cùng Bàn Cổ, nàng chỉ có hai chiếc lá, ngoại trừ lớn hơn một chút thì không có thay đổi gì.
Nhưng từ khi ở núi Bất Chu, được linh khí gột rửa, nàng bắt đầu mơ màng buồn ngủ, hơn nữa thân thể cũng bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng. Lúc nàng tỉnh dậy thì 49 năm đã trôi qua, nàng từ một cây non bé bằng lòng bàn tay lớn lên thành bộ dạng hiện giờ.
Thậm chí lúc này còn có thể hoá hình người tách khỏi bản thể, nhưng nàng cũng không vì vậy mà vui vẻ.
Lớn lên trên mộ bạn bè cũng không phải chuyện gì cao hứng, hơn nữa nàng cũng không biết mình là thứ gì… khụ khụ… tồn tại như thế nào.
Ngày đó nàng cũng chẳng có cảm giác gì, đột nhiên hoá hình người thôi, bộ dáng cũng y nguyên lúc trước khi chết.
Áo hoodie, quần dài, tóc xoã lung tung, chân đi giày thể thao, chuẩn bộ dáng người đi làm bình thường.
Theo lý mà nói, đây là đại lục Hồng Hoang, thời kỳ thiên địa sơ khai, theo như truyền thuyết mà nàng biết, với căn cơ này của nàng, không nói đến dời núi lấp biển, kinh thiên động địa thì ít ra cũng phải có chút pháp lực chứ?
Nhưng Hi Dung đã cố gắng trong thời gian dài mới rưng rưng phát hiện, ngoại trừ khả năng phòng ngự max đỉnh với không có cảm giác mệt mỏi thì nàng chả có chút năng lực phi thường nào, đừng nói đến bay, nàng có nhảy cũng không đến mu bàn chân Bàn Cổ.
Không, cũng không hẳn là không có chút pháp thuật gì!
Hi Dung nằm trên cây, yên lặng nhìn chiếc váy xanh của mình, chiếc váy phát ra ánh sáng xanh rồi từ từ biến thành một chiếc váy hoa dài. Ngay cả cây trâm trên đầu cũng thay đổi.
Tựa hồ không hài lòng, chiếc váy lại loé sáng trở về màu xanh ngọc bích, cây trâm trên đầu cũng biến về cây trâm gỗ lúc trước.
Không sai, khả năng phi phàm nhất của Hi Dung là thay đổi trang phục.
Khoé miệng nàng nỗ lực nặn ra nụ cười nhưng không được, đành tủi thân đưa tay lên che mặt.
Đây là cái quỷ gì chứ!?
Những năm tôi ở Hồng Hoang chơi pháp lạ trên phần mộ Bàn Cổ?
Nàng không có tham vọng gì cả, chỉ muốn nỗ lực sống cho tốt đến tương lai cũ của mình.
Nhưng kỹ năng này có phải quá kỳ lạ rồi không?
Nàng giống người bình thường đeo mai rùa lắm sao?
Giỏi thì cho nàng cái kỹ năng tấn công xem nào?
Thụ sinh* bây giờ thật gian nan!
*Nhân sinh là cuộc sống của con người, thụ sinh cũng như thế, nhưng là cuộc sống của cây.
Hoàn cảnh tịch mịch không có sinh linh nào khác thật sự rất buồn chán, Hi Dung chỉ có thể lăn lộn một mình. Đầu tiên là lấy một chiếc lá, cố gắng thổi thành một bài hát, sau đó lại đung đưa những chiếc rễ trên không, mở miệng la hét như vượn người, rồi lại biến mình thành lão ngoan đồng Chu Bá Thông*, dùng tay trái và tay phải đánh nhau, tự mình chơi đến vui vẻ.
*Chu Bá Thông (tiếng Trung: 周伯通) là một nhân vật có thật sống vào cuối thời Bắc Tống, có ảnh hưởng trong việc sáng lập Toàn Chân giáo. Tuy nhiên, từ sau năm 1957, nhiều người biết ông như là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung với ngoại hiệu Lão Ngoan Đồng (老頑童), xuất hiện trong hai phần đầu của Xạ Điêu tam bộ khúc, gồm Anh hùng xạ điêu và Thần điêu hiệp lữ.
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng động, nàng lập tức dừng động tác lại, ngồi dậy.
Ở lưng chừng núi Bất Chu, nơi này đã rất cao so với mặt đất, mây và sương mù bao bọc xung quanh
Theo tiếng chim hót lảnh lót, một con phượng hoàng khổng lồ với đôi cánh lộng lẫy vỗ cánh bay vυ't lên.
Một con rồng vàng chín móng theo sát phía sau, vung đuôi một cái đã bay mấy trăm dặm.
Cuối cùng là một con kỳ lân, nó nhảy hàng trăm dặm giữa những tảng đá và dòng suối của núi Bất Chu, tường vân tốt lành theo mỗi bước chân của nó được hình thành ngay bên dưới.
Thân phận của ba gia hoả này cũng không đơn giản, bọn chúng là sinh linh đầu tiên được thiên địa sinh ra: Tổ Phượng Nguyên Hoàng, Tổ Long, Tổ Lân Thuỷ Kỳ Lân.