Editor: Arie
Dương Mi?
Thanh âm đối phương chuẩn xác truyền vào trong "tai" Hi Dung, lông mày hay giang mai*?
*杨梅 và 扬眉 đều đọc là Yangmei nhưng 杨梅 này nghĩa là bệnh giang mai còn 扬眉, chữ 眉 này nghĩa là lông mày.
Nàng cảm thấy cái cây này có chút kỳ quái. Nàng sờ cá* thì cũng thôi đi, tên này còn dám ở trên chiến trường sờ cá, quả nhiên là đại sư sờ cá. Đối phương đã nói lời bồi tội, nàng liền có chút hảo cảm với đối phương.
*摸鱼 (mò cá) có nghĩa đen là câu/bắt cá, nghĩa bóng sẽ được hiểu theo kiểu lười biếng làm một việc gì đó, kiểu vừa làm vừa chơi nhãn nhã.
Hi Dung tạm thời chưa thể nói chuyện được, trong mắt Dương Mi chỉ thấy cái cây non kia hơi lắc lư một chút, cảm giác "tầm mắt" không vui kia đã biến mất.
Dương Mi thấy tình hình như vậy, không những không thở phào nhẹ nhõm mà càng thêm kiêng kỵ.
Đối phương không mở lời đáp lại khiến Dương Mi càng khẳng định chắc chắn, tại Hỗn Độn giới, chỉ có cường giả mới có thái độ ngạo mạn như vậy. Thái độ của đối phương đối với hắn phảng phất giống như đi trên đường gặp một con kiến, tuy bởi vì con kiến vô lễ mà không vui nhưng thấy con kiến cung kính xin lỗi liền khinh mạn bỏ qua. Đối với một con kiến thì cần gì phải đáp lời.
Từ khi nào Hỗn Độn có một quái vật mạnh như vậy?
Dương Mi theo bản năng muốn cách xa, nhưng theo tình hình hiện tại, hắn cắn răng dậm chân một cái, lại lần nữa truyền âm.
"Vừa rồi là ta có mắt không tròng, đạo hữu từ bi, không chấp với ta đã là đại ân, chỉ là,...chỉ là ta cả gan, thỉnh đạo hữu bạo phát từ bi, cứu ta một mạng."
Thanh âm Dương Mi phát run, lộ ra mười phần cung kính và cẩn thận. Hi Dung nghe thấy liền mơ màng.
Vì cái gì mà nghĩ rằng nàng có thể cứu?
Hiện tại nàng chỉ là một "cọng giá", ngay cả tư cách làm củi nhóm bếp cũng không có, chân Bàn Tử thiếu chút nữa dẫm nàng thành tiêu bản, nàng mắng còn không được, cứu người kiểu gì?
Đại huynh đệ, huynh cứ yên tâm, ta sẽ giúp huynh trên phương diện tinh thần, nhất định sẽ thay huynh khiển trách Bàn Cổ!
Cây non nằm giữa hư không, đừng nói lá cây, ngay cả bùn đất dưới chân cũng không chút ảnh hưởng bởi trận chiến, xung quanh nó có từng đợt lưu quang nhè nhè chứng minh nó bất phàm.
Dương Mi còn chưa được đáp lại, tâm trầm xuống, thoáng lơ đãng, đúng lúc này, cây rìu của Bàn Cổ vung tới.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết, một con hổ lớn bị chém thành ba phần văng ra ngoài, máu chảy thành sông.
Dương Mi tuy rằng đã ngay lập tức tránh đi chỗ yếu hại nhưng vẫn như cũ bị chém rớt một phần thân thể. Hắn kinh hãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong hư không xuất hiện một cái khe lớn đen nhánh. Thiếu chút nữa là hắn bị chém thành hai nửa rồi!
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vừa rồi hắn ở phía trước cây non, giờ phút này cây non vẫn đứng yên một chỗ, trực tiếp ăn một rìu của Bàn Cổ!
Bên dưới cây non chính là cái khe vừa rồi, sát khí vờn xung quanh. Đám ma thần thân mình cứng như thiếc còn bị chém đến huyết nhục mơ hồ, chỉ có cây non này, Bàn Cổ không thể làm tổn thương đến nó.
Gia hỏa này rốt cục là thần thánh phương nào?
Dương Mi giờ phút này càng thêm tin tưởng, chỉ có đối phương mới có thể cứu hắn một mạng!
"Cầu tôn giả cứu ta một mạng! Chỉ cần tôn giả cứu ta một mạng, Dương Mi ta nguyện ý từ đây sẽ để ngài sai bảo, tuyệt đối không hai lời!"
Dương Mi thiếu chút nữa bị chém thành bó củi, vô cùng nóng nảy truyền âm lại, giống như người sắp chết đuối đang tuyệt vọng nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Hi Dung nghe xong liền trầm mặc. Nói thật, vừa rồi nàng nhìn Bàn Cổ chém gϊếŧ đám gia hỏa hình thù kỳ quái kia nhưng trong lòng chẳng có cảm giác gì.
Rốt cục, so với việc nàng đang yên đang lành xuyên vào trò chơi, hình ảnh đám cự vượn, mãnh hổ kia chết đối nàng cũng chỉ giống như xem một cuốn sử thi. Chỉ có gia hỏa tên Dương Mi kia còn có chút chân thật.
Nghe hắn kêu đáng thương như vậy, là một người dân lương thiện, Hi Dung đối mặt với loại tình huống này có chút chần chờ, nhưng mà nàng bất lực thật mà.
Chẳng lẽ bây giờ nàng lại nhảy đến trước mặt Bàn Cổ hét lớn một tiếng, mau buông tha Dương Mi huynh đệ, giỏi thì đến chém ta đi?
Hi Dung lại bi ai nghĩ đến một chuyện khác. Nàng giờ không thể nói, cũng không thể đi!
Huynh đệ à, không phải ta không muốn cứu ngươi mà ta thật sự bất lực.
Nghĩ đến chỗ thương tâm, lá cây Hi Dung lại một lần nữa đong đưa. Đúng lúc này, lá cây duy nhất của nàng vừa động liền rụng xuống, bay bay khỏi thân thể hiện tại của nàng.
Hi Dung giật mình một cái.
Lá cây…lá cây của nàng bay mất rồi.
Cái quỷ gì vậy?
Vốn dĩ nàng có mỗi một cái lá thui, như thế này nghĩa là nàng bị trọc rồi?
Cũng may sau khi cái lá kia rụng xuống, trên đầu Hi Dung liền mọc ra cái lá mới giống y hệt cái lá cũ.
Lá cây mới rụng kia chậm rãi bay đến bên người liễu thụ, Dương Mi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nhanh chóng cẩn thận đón lấy lá cây kia.
“Đa tạ tôn giả từ bi!”