Chỉ Là Tuyến Thể Thôi Mà - ABO

Chương 8: Đi tìm thuốc ức chế đến suýt bị rapee

Trịnh Phi Hàn cảm cảm thấy bực bội.

Hắn và Cố Tuấn Ngải là thanh mai trúc mã, tiểu O dịu dàng ấy luôn theo sau hắn như cái đuôi nhỏ, túm góc áo hắn một cách nhút nhát sợ sệt, như là khát vọng sự bảo hộ của hắn.

Khi đó Trịnh Phi Hàn cảm thấy rất sung sướиɠ.

Sự ỷ lại của Cố Tuấn Ngải đối với hắn làm hắn thấy bản thân mạnh mẽ, to lớn vô cùng.

Nhưng hiện tại, tiểu O đó lại trở thành một lớp xiềng xích đè nặng trên vai hắn, khóa hắn chặt hơn dưới vực sâu vận mệnh, không tài nào thoát nổi.

Trịnh Phi Hàn không muốn trở về, hắn không muốn ngửi mùi tin tức tố trong kỳ động dục của Cố Tuấn Ngải.

Hương thơm ấy làm hắn vừa chắn ghét vừa động lòng.

Nhưng ngay lúc này, bảo vệ cổng khu biệt thự gọi điện thoại cho hắn:

“ Trịnh tiên sinh, xin hỏi ngài có ở nhà không ạ?”

Trịnh Phi Hàn đáp:

“ Tôi không ở nhà, có chuyện gì sao?”

Bảo vệ nói:

“ Tôi vừa thấy phu nhân của ngài lên xe tắc xi, trạng thái cậu ấy nhìn không ổn lắm.”

Sắc mặt Trịnh Phi Hàn xanh mét, lạnh giọng hỏi:

“ Biển số xe là gì?”

Bảo vệ cửa vội báo biển số xe.

Trịnh Phi Hàn nhanh chóng phi xe về nhà, đồng thời gọi điện thoại sai người định vị chiếc xe tắc xi đó.

Cố Tuấn Ngải mới bị đánh dấu không lâu, hiện đang ở giai đoạn phát tình kịch liệt nhất.

Lúc này nếu…..Nếu xảy ra chuyện gì thì…

Trịnh Phi Hàn không dám nghĩ nhiều, hắn hung hăng đập mạnh vào tay lái ô tô:

“ Cố Tuấn Ngải!!”

Mọi xe tắc xi đều bị theo dõi định vị bởi công ty xe, cho nên Trịnh Phi Hàn nhanh chóng biết được vị trí hiện tại của chiếc xe đó.

Xe tắc xi nọ đỗ ở một con hẻm nhỏ hỗn loạn ở Khu Màu Xám, gần với cửa sau của một câu lạc bộ giải trí.

Trịnh Phi Hàn luống cuống.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, tăng tốc độ xe phi tới đó.

Cầu trời khấn phật cho Cố Tuấn Ngải đừng xảy ra chuyện gì.

Cố Tuấn Ngải mơ mơ mang mang bị người ta kéo xuống khỏi xe tắc xi, ném lên một chiếc sô pha cũ kỹ hôi hám.

Đây là Khu Màu Xám, là bóng ma của thành phố này, là góc khuất không bao giờ gặp ánh mặt trời.

Liên Minh đã từ bỏ quyền quản lý của Khu Màu Xám từ lâu, nơi đây loại người gì cũng có, thương nhân chợ đen và gián điệp quân địch tụ tập nhiều ở đây, làm nơi này trở thành cái nôi của tội ác.

Vừa là địa ngục, nhưng cũng là mỏ vàng.

Cố Tuấn Ngải đang lâm vào kỳ phát tình, cậu cuộn tròn cơ thể, làn da trắng nõn toát mồ hôi nhễ nhại.

Tầm nhìn vẫn mơ hồ như vậy, Cố Tuấn Ngải khó chịu rêи ɾỉ:

“ Thuốc ức chế…..cho em…cho em thuốc ức chế….Phi Hàn…xin anh….ưm…xin anh…”

Một A cao lớn và hai B đi vào phòng, họ sửng sốt một lúc, sau đó cảnh giác hỏi tài xế:

“ Anh tìm đâu ra một O cực phẩm như vậy?”

Tài xế đáp:

“ Anh hỏi nhiều vậy làm gì, tiểu O này vừa mới bị đánh dấu, sắp bước vào kỳ động dục cấp độ hai rồi, loại O này chỉ cần rao bán một ngày ở chỗ anh thôi là đã thu về được mấy chục vạn đồng liên minh rồi. Tôi đưa cậu ta cho anh, coi như trả hết số tiền nợ cờ bạc 30 vạn của tôi, được không?”

Người đàn ông nọ nghiền ngẫm, nói:

“ Đúng là cậu ta có giá trị đó, nhưng mà nếu do cậu ta mà tôi bị liên lụy gì thì anh phải hoàn hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy.”

Tài xế chẳng hề quan tâm, nói:

“ Tôi muốn mượn anh thêm 10 vạn nữa.”

Người đàn ông ra lệnh cho tên thuộc hạ B:

“ Đi lấy 10 vạn đồng liên minh cho anh ta.”

Tài xế vui mừng đi theo lấy tiền, người đàn ông ngồi xổm trước mặt Cố Tuấn Ngải, suy tư gì đó, ngón tay thô ráp của anh ta nắm lấy cằm trắng trẻo của cậu, dùng sức xoa hai ba lần.

Cố Tuấn Ngải khó chịu rêи ɾỉ:

“ Phi Hàn…xin anh…xin anh…..đánh dấu em đi mà….không cần đi….hu hu…..xin anh đấy…..”

Mùi tin tức tố nồng liệt của O trong kỳ động dục ngập tràn trong căn phòng, làm tên A cách cậu chỉ có nửa mét bị mê hoặc.

Người đàn ông dùng sức bóp cắm Cố Tuấn Ngải, thấp giọng nói:

“ Đang tìm chồng cậu hả? Anh ta không ở đây đâu. Nhưng không sao, đêm nay toàn bộ A ở câu lạc bộ Rắn Đỏ sẽ làm chồng của cậu.”