Ai Bảo Là Beta Thì Không Bị Cắn?

Chương 25

Lâm Nam Tinh ngạc nhiên: [Không đúng sao?]

Chuỗi suy luật chặt chẽ hoàn mỹ như vậy, lại sai rồi?

Tiểu E thản nhiên phun ra ba chữ: [Sai toàn bộ.]

Lâm Nam Tinh không thể tin được, sai toàn bộ và sai là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Tất cả đều sai nói rõ thân phận thực sự không liên quan đến việc học.

Lúc cậu nói chuyện cùng với hệ thống, hai tròng mắt mất tập trung, người bên ngoài nhìn vào chính là đang giật mình, ngẩn người.

Hoắc Thời Chu còn tưởng rằng động tác vừa rồi của anh không đủ bí mật, bị vật nhỏ này nhìn thấy.

Dư quang thoáng nhìn thấy Giản Chí Hiên đi tìm đại biểu lớp học đọc sách, anh ném một cục tẩy, gọi người tới.

Anh xụ mặt nói, "Chất lượng điện thoại di động quá kém."

Vừa đυ.ng liền hỏng.

"A?" Giản Chí Hiên ngẩn người, hỏi, "Hôm trước mới mua mà?”

Hoắc Thời Chu: "Vô nghĩa."

Giản Chí Hiên có chút buồn bực, cái điện thoại đó cùng loại với cái trước kia, trước kia dùng cũng không nói chất lượng không được...

Sau khi nhìn thấy vỏ của điện thoại di động vỡ rôi trên mặt đất, cậu ta mới phản ứng lại.

Hoắc gia lại mất khống chế.

Tố chất thân thể Huyết tộc mạnh hơn gấp mấy lần so với nhân loại, lực lượng, tốc độ, sức chịu đựng,… sống càng lâu bọn họ càng mạnh, lực khống chế bản thân cũng càng cao.

Huyết tộc có số tuổi lên đến bốn chữ số như Hoắc Thời Chu trở lên rất ít khi mất khống chế.

Nhưng trong những ngày này, Hoắc Thời Chu mất kiểm soát nhiều lần.

Giản Chí Hiên do dự một lát, tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Hoắc gia, nếu không chịu nổi cuộc sống con người, chúng ta có thể rút lui.”

Nói cái gì đó.

Hoắc Thời Chu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Mua thêm một cái điện thoại mới. ”

Giọng điệu kiểu ra lệnh.

Lâm Nam Tinh nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Giản Chí Hiên, lại nhìn Hoắc Thời Chu, nhận ra có hơi không thích hợp.

Hoắc Thời Chu là một tên ngốc về việc sử dụng điện thoại di động, bảo người khác giúp anh mua là rất bình thường, nhưng ra lệnh cho Giãn Chí Hiên giúp anh mua, có chút kỳ quái.

Để ý đến ánh mắt dò xét của Lâm Nam Tinh, Giản Chí Hiên dừng một chút, không nói thêm gì nữa, hỏi vài câu kiểu dáng điện thoại di động rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng cậu ta, Lâm Nam Tinh bóc một viên kẹo sữa, vừa nhai vừa nghĩ.

Giản Chí Hiên là alpha, lại có cảm giác kính sợ đặc biệt đối với beta Hoắc Thời Chu này, nghe lời anh, làm việc cho anh...

Đúng rồi, còn có cả Lô Khắc.

Giữa ba người bọn họ dường như có giai cấp, Hoắc Thời Chu là người đứng đầu.

Giai cấp...

Lâm Nam Tinh nhớ lại những tiểu thuyết, phim truyền hình cẩu huyết mà cậu từng xem, thăm dò nói: [Hoắc Thời Chu là một tổng tài.]

Tổng tài lai 18 tuổi?

Tiểu E: [Sai.]

[Hoàng tử nước ngoài cải trang?]

Hoàng tử quỷ dữ đã chiếm được tôi?

Tiểu E: [...]

[Thân vương?]

[Bá tước?]

[Hầu tước?]

Công hầu bá tước đều hỏi một lần, không cái nào đúng.

Lâm Nam Tinh đơn giản bắt đầu đoán mò: [Kỵ sĩ, tổng giám đốc, chủ tịch...]

Tiểu E không chịu nổi nữa, lạnh lùng nói: [Tôi xin lỗi, bởi vì anh trả lời sai quá nhiều lần, từ bây giờ, trả lời sai một lần sẽ khấu trừ một ngày tuổi thọ.]

Lâm Nam Tinh lập tức câm miệng.

Hoắc Thời Chu chỉ gõ tay lên mặt bàn và nói với Lâm Nam Tinh: "Được rồi chứ?"

"Được rồi." Lâm Nam Tinh thu hồi suy nghĩ rối rít, bắt đầu đọc thuộc lòng một lần nữa.

“some of......”

Bởi vì nhớ thương nhiệm vụ, lúc cậu cõng thường xuyên mắc kẹt, đọc xong một lần còn bị Hoắc Thời Chu nhắc nhở hai ba lần.

Buổi sáng tự học kết thúc, học sinh cũng không giống như hai ngày trước, nói cười hi hi ha ha, mà là khẩn trương đọc bài, tiếng đọc thuộc lòng thậm chí còn vang dội hơn so với lúc tự học sớm.

Lâm Nam Tinh cũng bắt đầu khẩn trương, hỏi: "Thầy có nghiêm khắc không?" Trình độ nào không thể học thuộc lòng được?”

Lý Nhân nghe thấy, xoay người trả lời: "Cũng may, thầy Dư sẽ nhắc nhở hai lần, nhắc nhở cũng không thuộc liền..."

Nói xong, cô ta cẩn thận nhìn Hoắc Thời Chu.

Viết văn cũng không khó, một người tự học chuẩn bị cũng có thể học thuộc lòng.

Người ngay cả bài thi cũng không lấy ra, làm sao mà làm được.

Lô Khắc an ủi: "Tôi rất may mắn, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không rút ra vào nhóm của chúng ta đâu.”

Lâm Nam Tinh nằm sấp trên bàn, rối rắm có nên giả bệnh bỏ chạy hay không, trốn học một tiết.

Một mình cậu đến bên thầy giáo bảo chưa học thuộc thì không sao, nhưng lần này rút trúng thì cả nhóm sẽ bị trừng phạt.

Không đợi cậu rối rắm, giáo viên tiếng Anh bước vào lớp học.

"Đã học xong rồi chứ? Nhiệm vụ của giờ học này rất nặng, chúng ta bắt đầu lớp học sớm. ”

Nói xong, hắn trực tiếp điểm danh: "Chu Kỳ Vĩ.”

“some of......”

Hết bốn người, ba người không học thuộc lòng, mặt giáo viên tiếng Anh lập tức trầm xuống.

Cả lớp im lặng, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, sợ người tiếp theo sẽ đến phiên mình.

Lâm Nam Tinh lặng lẽ nhìn bục giảng, vừa lúc đối diện ánh mắt của giáo viên tiếng Anh.

Trái tim nhỏ bé của cậu run rẩy.

"Lâm..." Giáo viên tiếng Anh đang muốn gọi cậu, bỗng nhiên phát hiện Hoắc Thời Chu phía sau Lâm Nam Tinh, hôm nay phá lệ không có động tác nhỏ, còn ngẩng đầu.