Sau khi uống xong một ly nước, Lâm Nam Tinh mới miễn cưỡng bình tĩnh xuống, cậu hỏi: [ Nhiệm vụ là gì? ]
Tiểu E lặp lại một lần: [ Tìm ra thân phận thật sự của Hoắc Thời Chu. ]
Thân phận thật sự……
Lâm Nam Tinh đột nhiên hiểu rõ, Hoắc Thời Chu người này quả nhiên có vấn đề!
Thảo nào các nhiệm vụ trước đây đều liên quan đến anh.
Hiện tại ngẫm lại, những nhiệm vụ lúc trước dường như đều đang thu hẹp khoảng cách giữa cậu với Hoắc Thời Chu.
Có phải đều liên quan tới nhiệm vụ hiện tại không?
Hoắc Thời Chu một học sinh trung học có thể che giấu thân phận gì?
Chẳng lẽ anh không phải học sinh trung học?
…………
Lâm Nam Tinh nghiêm túc cân nhắc cả buổi trưa, nhưng không có chút nào manh mối nào.
Cậu ngáp liên tục mà đi vào phòng học, xé viên kẹo bạc hà ra.
Cảm giác mát lạnh trực tiếp đánh thẳng vào đỉnh đầu, Lâm Nam Tinh lấy lại được tinh thần, thừa dịp hiện tại hiện tại trong lớp học không có người, quang minh chính đại mà xoay người đánh giá bàn học của Hoắc Thời Chu.
Bàn học của anh vô cùng sạch sẽ, bên trái dùng giá sách đè sách giáo khoa, được phân loại theo môn học, bên phải là các đồ lặt vặt như hộp bút, bình nước khoáng.
Thực sự bình thường, bàn học rất bình thường của học sinh trung học.
Tìm không ra một chút manh mối.
Lâm Nam Tinh có loại cảm giác mò kim đáy bể, thân phận thật sự quá đa dạng.
Cậu ôm lưng ghế, hỏi Tiểu E: [ Thật sự một chút gợi ý cũng không cho sao? ]
Tiểu E dừng một chút, chậm rãi nói: [ Gợi ý đã sớm ở trước mặt anh. ]
Từ ngày đầu tiên đến trường liền được bày ở trước mặt anh.
Nó vốn dĩ cho rằng Lâm Nam Tinh liền sẽ hoài nghi ngay từ đầu, hoàn toàn không nghĩ tới nhân loại cư nhiên có thể trì độn như vậy.
Lâm Nam Tinh biết Tiểu E không có thể gợi ý cho cậu nhiều nữa, cậu cũng không có truy vấn tiếp, mà phát ngốc với bàn học của Hoắc Thời Chu.
Thoáng liếc nhìn cửa xuất hiện bóng người, cậu vội vàng ngồi xuống.
Lô Khắc bước vào lớp một mình mà Hoắc Thời Chu không có tới
Thấy Lâm Nam Tinh đang nhìn về phía sau chính mình, Lô Khắc cười nói: “Hoắc gia chơi game sắp qua màn rồi, buổi chiều sẽ không đi học.”
Lâm Nam Tinh tò mò hỏi câu: “Cậu ấy thường xuyên trốn học sao?”
Lô Khắc gật đầu: “Không sai, còn phải xem tâm tình của cậu ấy.”
Buổi chiều tiết thứ nhất và tiết thứ hai là tiết ngữ văn, trước giờ học, đại diện môn ngữ văn đi lên bục giảng, hô to giọng: “Bài thi kiểm tra từng giai đoạn học đầu tuần đều phải nộp lên, cô Phương cần kiểm tra sửa chữa.”
Lâm Nam Tinh không có bài thi, chờ đại diện môn ngữ văn lại đây, mở miệng giải thích nói: “Mấy tiết trước đó tôi đều không học.”
“Tôi biết.” Đại biểu môn cười cười: "Tôi sẽ nói với thầy Phương bên kia.”
Sau khi thu bài của Lô Khắc, hắn trực tiếp bỏ qua Hoắc Thời Chu, đi thu nhóm cách vách.
Lâm Nam Tinh quay đầu hỏi bạn ngồi cùng bàn: “Cậu không giúp Hoắc Thời Chu nộp một chút sao?”
“Không cần.” Lô Khắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Cậu ấy không làm bài tập, đại biểu môn đều đã quen.”
Lâm Nam Tinh không rõ ràng thế giới học tra lắm, nghi hoặc nói: “Vậy phía thầy phải làm sao bây giờ?”
Bận tâm tới mặt mũi Hoắc Thời Chu, Lô Khắc uyển chuyển mà nói: “Thầy cũng giống như thế.”
Giống như thế là gì?
Lâm Nam Tinh suy nghĩ một lát, hiểu rõ.
Các thầy cô giống như đã quen.
Đây là kiểu học tra gì, ngay cả thầy cô cũng từ bỏ……
Lâm Nam Tinh chống cằm, nói với Tiểu E: [Thân phận thực sự của Hoắc Thời Chu không phải là học tra đi? ]
Tiểu E hỏi ngược lại: [ Anh cảm thấy loại chuyện rõ ràng này có giá một năm tuổi thọ sao? ]
Lâm Nam Tinh mặt không biến sắc: [ Tôi liền thử xem, vạn nhất đúng thì sao? ]
Còn lại nửa ngày, Hoắc Thời Chu cũng không có xuất hiện.
Trở lại ký túc xá vào ban đêm, Lâm Nam Tinh còn mơ hồ nghe thấy tiếng bgm trò chơi trong phòng của mình.