Tàn Bạo Vương Gia Xin Tự Trọng!

Chương 8

Lúc hai người đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài cửa viện là âm thanh to của thái giám Phùng Bính truyền tới: "Vương Gia đến!"

Tay Lộng Nguyệt rung lên một cái, vội vàng đứng lên muốn trốn đi.

"Nguyệt Nhi, ngươi trốn cái gì vậy?" Hương Vũ vội vàng kéo tay nàng lại.

"Ta...ta sợ..." Lộng Nguyệt giả vờ biểu hiện sợ hãi, thật ra nàng không muốn chạm mặt Tuyên Vương một chút nào, vội vàng đẩy tay Hương Vũ ra, chạy ra sau rèm che bên giường trốn.

"Thỉnh an Vương Gia."

Lộng Nguyệt vừa trốn xong, Thác Bạt Vương thản nhiên đi vào, hắn không nhìn Hương Vũ, hắn nghe thấy âm thanh đinh linh nho nhỏ bên tai, hắn làm như lơ đãng nhìn về phía rèm trân châu, thấy rèm có chút động đậy.

Hương Vũ tưởng rằng hắn phát hiện Lộng Nguyệt trốn sau rèm, doạ đến mặt cô tái nhợt, trong lòng bực bội nói Lộng Nguyệt nhát gan, nhất định phải trốn mà không gặp.

Nếu bị Tuyên Vương phát hiện, chỉ sợ sẽ trách tội.

Thác Bạt Diễm lại không hỏi gì, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói: "Thật thơm!"

Nỗi lòng lo lắng của Hương Vũ thả xuống, nàng mỉm cười cho là xinh đẹp nhất nói: "Vương Gia ngửi quen sẽ chê cười thϊếp."

Nhưng cô không ngờ câu nói tiếp theo của Thác Bạt Diễm khiến nàng tim giật thót lên cao.

"Hương Nhi, trong phòng nàng có người nào đến phải không?"

"Vương, Vương Gia...."

Lúc Hương Vũ không biết nên nói gì, Thác Bạt Diễm khinh công nhẹ nhàng lắc người một cái, người đã không thấy đâu mà rèm châu thì rung động.

"Ngươi là ai?"

Thác Bạt Diễm híp mắt, sắc mặt âm trầm nhìn thiếu nữ thần sắc kinh hãi, một tay nắm cổ thiếu nữ khẽ bóp vào.

Thiếu nữ da vẻ vô cùng mịn, như nụ hoa hồng vừa chớm nở, đôi mắt trong veo vô tội như nai con lạc đường, lông mi dài cong vυ't rung rung, trong lòng Thác Bạt Diễm dường như trúng một tia sét nhỏ mà hắn không biết.

Thấy mặt thiếu nữ mặt đang đỏ lên, hô hấp dồn dập, giống như cá mà rời nước lâu đang bên bờ vực chết, Thác Bạt Diễm cảm thấy vô vị nên buôn tay ra khỏi cổ cô.

"Vương Gia tha tội!" Hương Vũ chạy nhanh đến, quỳ xuống trước mặt Thác Bạt Diễm thỉnh tội.

Thác Bạt Diễm cười nhẹ một cái, vũ áo bào, ung dung xoay người đi ra.

Lộng Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một cái, thấy Hương Vũ nhìn qua ánh mắt tức giận, cô mới nhất thời xấu hổ gục mặt xuống.

"Vương Gia tha tội, dân nữ tên Lộng Nguyệt, là tỷ muội tốt với Hương Vũ!" Lộng Nguyện cách một khoảng quỳ gối trước mặt Thác Bạt Diễm.

"Lộng Nguyệt." Thác Bạt Diễm nghiền ngẫm cái tên này, hắn đương nhiên đã nghe nói đến, không nhịn được nở nụ cười giễu cợt: "Trụ cột bây giờ của Minh Nguyệt phường?"

Lộng Nguyệt bất an trong lòng, cô không hiểu được cao quý Bắc Trữ Vương vậy mà lại biết tiểu nhân vật không quan trọng như cô?

"Ngẩng đầu lên bản vương nhìn một chút."

Giọng nói hắn nhàn nhạt không nghe ra bất kỳ cảm súc nào.

Nhưng khi vào tai Lộng Nguyệt, cô cảm thấy mình giống như đang bị một con rắn độc quấn chân, muốn thở mạnh cũng không được. Cô không tự chủ run lên một cái rồi từ từ ngẩn đầu lên.

"Cũng khá đẹp." Thác Bạt Diễm uể oải ngồi trên ghế, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay.

Hương Vũ nghe ra trong lời Vương Gia nói có ý tứ khác, cô giật mình nhìn Thác Bạt Diễm rồi lén nhìn Lộng Nguyệt, cô có chút hối hận khi kêu người tới đây.

Khuôn mặt Lộng Nguyệt tái lại vì lời khen của hắn, cô có chút sợ hãi.

Chỉ mong Thác Bạt Diễm không có tâm tư khác với cô/nàng. Đây là lời cầu nguyện của hai cô.