Hưu Phu

Chương 49: Để nàng ta đi theo nàng đi

Nhưng hắn mong đợi cảnh tượng hai người đứng kề nhau bên cạnh cửa sổ cùng thảo luận văn tự không xuất hiện.

Lục Nhi đứng cùng hắn viết ra mấy chữ, thì Nguyên Nhi bên giường khóc ré lên, Lục Nhi làm gì còn quan tâm đến chuyện gì, vội quay người chạy lại.

Tuổi trẻ của nàng sống trong củi gạo, mắm muối, ngây thơ khờ dại, căn bản không rảnh để cùng trượng phu điểm xuyến phong nguyệt.

Trịnh Tuân cũng đi qua phụ giúp dỗ Nguyên Nhi ngủ, sau một hồi luống cuống tay chân, hai người cũng mất đi hứng thú học chữ. Lục Nhi muốn may thêm ít tã lót, nếu không sẽ không kịp đểu thay cho nó, cả giường đều bị nó tưới cho ướt hết.



Đã qua ngày thứ hai của năm mới, Trịnh Tuân cũng chuẩn bị vào kinh.

Hắn không có đồ đạc gì, chỉ mang một ít quần áo và sách vở thôi, hắn thu dọn hành lý xong thì gác trên án.

Không biết hắn vô ý hay cố tình mà kiện hành lý của hắn bị mở ra. Lục Nhi đi lướt qua, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn bộ vòng ngọc đá xanh biếc.

Ngày đó Lục Nhi bị quăng ngã ra đất, sau đó lại treo cổ trong cô độc, nàng nhìn chiếc vòng tay kia liền hoảng hồn trong chớp mắt.

Trịnh Tuân không ở trong phòng, sáng sớm hắn đã ra khỏi cửa.

Hôm nay, bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, gió cũng nhẹ hơn rất nhiều, Lục Nhi mang nôi ra chỉnh sửa lại, bốn góc chiếc nôi dùng cây trúc chống đỡ, sợ nó làm Nguyên Nhi bi thương, nàng dùng vải tơ tằm mỏng che lại bốn đỉnh nhọn của cây trúc.

Vả tơ tằm kia là do lúc trước Trịnh Tuân mua cho nàng may yếm.

Nguyên Nhi nửa nằm nửa ngồi dựa trong nôi ê a, chơi đùa với tay chân của mình. Hiện tại nó đã năm tháng rồi, đã có thể tự ngồi được một lúc mà không cần người khác nâng đỡ.

Lục Nhi ngồi xổm bên cạnh giếng giặt tã cho nó, thỉnh thoảng đưa mắt canh chừng.

Cánh cổng bị người bên ngoài đẩy vào, là Trịnh Tuân. Nguyên Nhi chú ý đến hắn trước tiên, đưa cánh tay hướng tới Trịnh Tuân, muốn hắn bế.

Mà Trịnh Tuân không vào một người, phía sau hắn còn có tiểu nha đầu khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi nữa.

Sáng sớm hắn đến Nha thị.

Nha đầu này tên là Hỉ Thước, tuổi còn nhỏ mà da đã ngăm đen, song nhìn rất khỏe mạnh, trong nhà thật sự rất nghèo, để không bị chết đói, phụ mẫu nhẫn tâm đem nàng đi bán.

Trịnh Tuân bế Nguyên Nhi lên, tiểu gia hỏa này cả người đều là mùi sữa.

Hỉ Thước lanh lợi, thấy vậy chạy tới giếng làm thay Lục Nhi: “Phu nhân, người cứ giao chuyện này cho tiểu nhân đi!”

Mặt Lục Nhi đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn sang Trịnh Tuân, Trịnh Tuân ôm Nguyên Nhi vào nhà, nàng cũng đi theo.

Lục Nhi vừa mới nghe Trịnh Tuân nói xong, da đầu như muốn nổ tung, nhưng sợ dọa Nguyên Nhi, nàng miễn cưỡng đè thấp giọng nói: “Trịnh Tuân, hiện giờ ngươi là quan gia thì không nói, nhưng ta không giống ngươi, huống chi ta đâu dư nhiều tiền bạc để nuôi thêm nàng, ngươi đem nàng đi đi!”

“Mua thì cũng đã mua rồi, đưa đi chỗ nào đây? Chẳng lẽ ta lại đưa nàng ta trở về nha tử để cho hắn bán đi một lần nữa, tiểu nha đầu kia cũng thật đáng thương!”

Lục Nhi cũng không đành lòng, nàng nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là đi theo hầu hạ ngươi đi!”

“Làm gì có nam nhân nào dắt theo một nha hoàn bên người?”

Bàng Lục Nhi liền nghĩ đến những câu chuyện trong thoại bản, nàng nói: “Không phải các quan gia đều có thể cưới vợ nạp thϊếp sao? Ngươi cứ giữ nàng lại bên người, ta nhìn tuổi của nàng, so với ta lúc ấy cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.”

Ánh mắt Lục Nhi nhìn dưới háng hắn, ai có thể tưởng tượng được người này ở trên giường thì hóa thành bộ dạng thế nào chứ?

Trịnh Tuân đang ôm Nguyên Nhi, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, hắn cao hơn Lục Nhi một cái đầu, ở trên cao lạnh lùng nhìn nàng, nàng quay mặt đi, bày ra bộ dạng không thèm để tâm.

Trịnh Tuân nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, sau đó nói: “Lục Nhi, nàng cần gì phải như vậy!”

Trịnh Tuân ôm Nguyên Nhi đi ra ngoài.

Lục Nhi cúi đầu nhìn đôi tay khô ráp của mình, đúng vậy, cần gì phải như vậy.