Lục Nhi uể oải nằm ở thùng xe la, Trịnh Tuân thỉnh thoảng hỏi nàng có khát không, có đói không. Ban đầu nàng còn kiên nhẫn đáp lại hắn, lúc sau nàng không thèm để ý tới hắn nữa.
Trong lòng nàng không thoải mái, nàng nhớ lại chuyện trước kia. Cả ngày nàng vội vội vàng vàng cho heo, cho gà ăn, quét sân trước, dọn sân sau, chăm chỉ tiết kiệm bạc để cho Trịnh Tuân đi học, nào có thừa tâm tư mà u sầu, bi thương.
Hiện tại nàng đang mang thai, bán cá không yên, lại còn khuấy động sự tình đến mức này.
Lục Nhi xem như cũng rõ, nàng và Phùng Thương sẽ không thành, cũng may hai người chưa mang công văn đến quan phủ, đỡ phải đi đi lại lại.
Thanh danh này của nàng, so với đời trước chỉ có tệ hơn.
Hôm qua, Trương thị ở ngõ nhỏ mắng to, xung quanh đều có nhà ở, sợ là ai cũng nghe thấy. Nàng là thê tử hiện tại của Phùng Thương lại thông da^ʍ cùng phu quân cũ, đúng là nên theo lời Trương thị dìm xuống sông cũng không hết tội, hoặc chỉ cần một dây thừng tự siết cổ mình cho xong.
Bàng Lục Nhi nhắm mắt suy nghĩ một hồi, nàng vuốt chiếc bụng của mình, thầm nghĩ sợ là huyện Chân Định này cũng không có chỗ cho nàng dung thân.
Cả hai đời nàng chưa từng rời khỏi nông thôn, thị trấn còn đỡ, nàng còn thường xuyên đi lại. Hôm nay, nàng lên huyện cảm giác vô cùng xa lạ.
Trên huyện, người mặc y phục sáng màu rất nhiều, cách nói chuyện cũng khác với người làng Đại Trại, mà giống Trịnh Tuân, là loại từ ngữ trước kia nàng không thể hiểu.
Tâm trí Lục Nhi rối bời.
Sau khi nàng và Phùng Thương thành thân thì ngủ trên giường, tuy không làm gì nhưng cũng cho phép hắn hôn. Nhưng người ngoài không biết nội tình, hai người ở chung nhà, cần gì phải giữ phép tắc lễ nghĩa.
Bàng Lục Nhi cũng không cần giống trống khua chiêng đến nói với người khác rằng nàng và Phùng Thương chưa làm gì.
Còn Trịnh Tuân là thèm thân thể nàng, muốn lăn giường với nàng nên không so đo việc này. Hắn không hỏi nàng, mà nàng cũng không nghĩ sẽ tiếp tục ở cạnh hắn.
Người ta nói “Mua nhà xem xà, cưới gả nhìn nương.” Đứa trẻ trong bụng mới là vấn đề, có một mẫu thân thanh danh bại hoại như vậy, sau này cưới xin sẽ là vấn đề lớn.
Đứa trẻ có cha là quan gia nhưng đã hoa li lại theo họ mẹ, còn không bằng người bình thường, huống chi bọn họ đều nói đứa trẻ này không rõ là con ai.
“Trịnh Tuân.” Nàng đột nhiên gọi tên hắn.
Trịnh Tuân lái xe la chầm chậm, hắn xốc rèm lên, Lục Nhi đã ngồi dậy: “Trịnh Tuân, khi nào ngươi rời khỏi làng Đại Trại?”
Mắt Trịnh Tuân nhìn bụng nàng: “Hết tháng chín!”
Khi đó nàng đã sinh hài tử, cũng ở cữ xong, vừa lúc có thể cùng hắn đến Khai Phong tế tổ.
Sợ rằng Lục Nhi nhất định không chịu thân phận làm dâu Trịnh gia, nghĩ đến đây hắn liền sầu não.
Nhưng dù thế nào, hắn cũng muốn đưa nàng đi, đặt nàng dưới mí mắt của hắn.
Lục Nhi ừ một tiếng, không biết đang nghĩ gì, không lên tiếng nữa.
–
Lục Nhi gặp lại Phùng Thương là gần hai mươi ngày sau đó, bụng của Lục Nhi cũng gần bảy tháng rồi, sạp cá đã sang lại cho người khác. Nàng không có chuyện gì làm, lòng vòng trong sân, trồng một ít rau thơm lúc trước, nuôi thêm hai con gà.
Phùng Thương ở nông thôn tịnh dưỡng hai mươi ngày thật ra đã hồi phục rất tốt rồi. Trương thị hết khuyên bảo chuyển sang ép uổn, để hắn lập lời thề, từ đây về sau không còn liên quan đến Bàng Lục Nhi nữa thì mới cho hắn lên thị trấn.
“Thương nhi, ta biết con thích nàng ta, năm đó nhà nàng ta cường thế như vậy, nào biết được bản thân lại tuyệt hậu còn gây tai ương cho nhà khác. Hiện giờ ta cũng nhìn ra, nàng ta đối với con cũng có chút lòng thành, chịu cầu xin người khác để giúp con. Nhưng con nhìn xem Trịnh đại nhân kia, tay con có thể chạm đến đùi hắn không? Con không nhìn thấy Huyện thái gia trước mặt hắn giống như tôn tử sao? Là tạo hóa đang trêu ngươi con!”
Phùng Nông lúc trước không tán đồng cách làm của Trương thị, giờ cũng lên tiếng: “Mẫu thân nói đúng đó!”