Trịnh Tuân nhìn về phía bụng Lục Nhi, tay đỡ trán. Hắn lại ngồi xổm xuống bỏ bạc lại trong rương, sau đó lại chôn xuống đất: “Ta không cần, Lục Nhi, nàng muốn cảm tạ ta, nhưng không đưa được thứ ta mong muốn vậy cứ nợ ta đi.”
Hắn dùng lời nói của nàng trả cho nàng.
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Nhi nghẹn lời mà xấu hổ, Trịnh Tuân ấy vậy mà buồn cười.
Không phải hắn chê cười nàng, chỉ là hắn thấy bộ dạng ngốc nghếch kia của nàng rất vừa ý hắn.
Nhưng khóe môi hắn rất nhanh lại buông xuống.
Nàng không thông minh, người khác hơi nhượng bộ nàng liền bỏ qua, bị chọc cho nóng nảy cũng chỉ biết chửi ầm lên, hắn làm sao có thể yên để nàng một mình ở đây, nói thế nào thì cũng không thể bỏ mặc nàng được.
Dựa vào giấc mộng kia, khi hắn rời khỏi làng Đại Trại lên kinh thi, tuy trên mặt không thể hiện ra nhưng kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn không nỡ.
Chỉ là Bàng Lục Nhi không nhìn ra.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Trịnh Tuân phút chốc trở nên ảm đạm.
“Lục Nhi, nàng mang theo một ít bánh, ta thuê một chiếc xe la, lát nữa chúng ta cùng lên huyện.” Trịnh Tuân cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói với Lục Nhi.
Bàng Lục Nhi biết là vì chuyện của Phùng Thương, mặc dù nàng cảm thấy Trịnh Tuân đang gây khó dễ vì rõ ràng một mình hắn đi là được rồi nhưng nàng không cự tuyệt.
Trịnh Tuân chỉ thuê xe la, không muốn phu xe đi theo, Bàng Lục Nhi nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi lái con la?”
Trịnh Tuân “ừm” một tiếng, đỡ nàng lên xe, xung quanh xe là đều che vải bố nhưng bên trong thùng xe lại lót chăn đệm, rất sạch sẽ, giống như chưa có ai dùng qua.
Lục Nhi không nghĩ chủ xe sẽ làm cái này.
Trịnh Tuân đi chậm, gặp những chỗ gồ ghề xốc nảy đều cẩn thận tránh đi.
Vốn đi đường chỉ cần một canh giờ, hắn đi lại tốn thêm hơn nửa canh giờ nữa.
Đến gần nha huyện.
“Lục Nhi, xuống xe thôi.” Trịnh Tuân vén rèm qua đầu nhìn nàng. Lục Nhi cúi đầu tránh rèm bên trong, áo ngoài mở rộng, tay nàng che ngực lại.
Trịnh Tuân đương nhiên thu hết sắc xuân này vào tầm mắt.
Bàng Lục Nhi trừng mắt với hắn: “Trịnh Tuân, có phải đêm qua ngươi cắn đứt chỗ đó của ta?”
Trịnh Tuân không hiểu nàng đang nói gì.
“Chảy sữa rồi!” Mặt Lục Nhi ửng hồng.
Chiếc yếm bên trong áo của Lục Nhi đã ướt đẫm, nàng lấy ra độ chục đồng tiền: “Trịnh Tuân, ngươi đem xe đậu ở chỗ đình, giúp ta mua một ít kim chỉ với một ít vải thừa trong tiệm là được rồi.”
Trịnh Tuân nhận lấy tiền của nàng, một nén nhang sau hắn đã quay lại, ngoại trừ những đồ nàng cần, hắn còn mang về cho nàng một chiếc yếm khác.
Yếm sờ trên tay bóng mượt tinh tế, so với chất vải bông còn tốt hơn nhiều, Lục Nhi không cần những loại chất liệu này: “Đây là tơ tằm? Ta không cần, ngươi đem trả lại đi.”
“Mua thì cũng đã mua rồi, sao có thể trả được, nếu nàng áy náy thì trả ta phân nửa tiền.”
Chất liệu tốt như vậy, Lục Nhi không muốn đâm kim chỉ lên, nàng lấy vài mẩu vải thừa đè lên áo cũ để tránh cho ướt áo ngoài.
Mặt khác, ở bên kia Phùng Nông, Tần thị, cùng Trương thị đã đợi trong huyện cả một đêm.
Vậy mà mặt mũi của Phùng Thương cũng không được nhìn thấy.
Phùng gia ở trong làng được xem là khá giả, xe la cũng tự mua. Trương thị yêu thương con út, cũng không tiếc bạc, nhưng hai tên cai ngục kia vẫn không chịu mở cửa.
Ngục giam của nha huyện ở phía Tây Nam. Trịnh Tuân nhìn Hoàng Tổn đi đến, Lục Nhi ra ngoài nha huyện đợi hắn, Trương thị bên kia đã nhìn thấy Bàng Lục Nhi.
Bị Trịnh Tuân hôm qua hù dọa, Phùng Nông khuyên giải bà hết đêm, vấp phải vận hạn lao tù Trương thị bỗng chốc sáng suốt hơn nhiều: “Lục Nhi.”
Trương thị ở phía xa gọi lớn.
Lục Nhi nhìn vào mắt bà mà không đáp lời.
Phùng Nông sợ mẫu thân hắn lại ầm ĩ, vội gượng gạo chào Lục Nhi một cái rồi kéo Trương thị ra xa một chút.