Phùng Thương có tâm sự, Bàng Lục Nhi không hỏi đến hắn cũng không nói, nhưng hắn đối với nàng là thật lòng.
Lời Trịnh Tuân như tiếng sấm nổ bên tai hắn. Phùng Thương nghĩ, lỡ như Bàng Lục Nhi hối hận thì sao, cho đến bây giờ hắn cũng chỉ mới ôm nàng một lần.
Có lẽ nàng còn muốn đổi ý.
Hướng gió ở Trấn trên bắt đầu bất thường.
Trịnh Tuân ở khách điếm, mỗi ngày người tới người lui vô số, bọn họ đều muốn cầu kiến Trịnh Tuân. Mấy Lí Chính ở làng bên cạnh cũng tới, muốn mang ruộng đất trong làng đến để nhờ vả Trịnh Tuân
Cái gì mà cận thần của Thiên tử, cái gì mà quan lớn của Kinh thành, người nông dân không hiểu nhưng nghe nói Trịnh Tuân còn lớn hơn Huyện Thái gia, đợi ngày lành dở tro cốt của người thân, năm sau có thể đi nhậm chức.
Tính tình Trịnh Tuân rất hòa hợp, không có kiểu cách nhà quan, cho dù không bằng lòng người ta nhưng cũng gặp mặt vài lần, chỉ ngoại trừ dân làng Đại Trại.
Không biết người ở làng Đại Trại làm sao lại đắc tội với vị quan mới này, có thể nói là vì phần mộ tổ tiên còn ở trong làng nên có chút khó xử, dù sao Hoàng đế cũng hạ chỉ cho phép hắn dời linh cữu về quê rồi.
Vậy thì quê hương của hắn không liên quan gì đến làng Đại Trại nữa.
Chính vì vậy, thanh danh làng Đại Trại trong miệng của làng kế bên vô cùng khó nghe. Nói là nơi này cái xấu gì cũng có, người nào cũng ác, bằng không lão quan gia không thèm nhắc đến làng mình nửa lời, ngược lại còn ghét bỏ.
Về phần Bàng Lục Nhi, ngày nào sạp cá của nàng cũng rất náo nhiệt, người mua cá thì ít, người đến hóng chuyện thì nhiều. Thậm chí, làng trên xóm dưới rảnh rỗi không có việc gì làm đều tụ về chợ để xem phu nhân lúc trước của quan gia có bộ dạng như thế nào.
Mọi người đều nói, với cái bụng này, nàng cứ quấn lấy lão quan gia còn tốt hơn là ra ngồi bán cá.
Trịnh Tuân tới sạp của Lục Nhi hai lần.
Một lần là hỏi nàng đem vòng tay bán ở chỗ nào.
Một lần là tới sạp nàng để mua cá, yêu cầu nàng thái lát mỏng. Bàng Lục Nhi chém mạnh con cá nằm trên thớt một cái ầm, đuôi cá bắn nước lên người Trịnh Tuân.
Nàng cảm thấy rất phiền, nàng ước gì Trịnh Tuân mau biến khỏi chỗ này, mỗi ngày sống không được yên ổn.
Mà nàng lại nghĩ không ra, vì sao Trịnh Tuân lại biết chuyện kia.
Nàng không hiểu được ý Trịnh Tuân là gì, mấy ngày trước nàng còn muốn hỏi Trịnh Tuân, trong mơ hắn đã thấy gì.
Sau nàng nghĩ lại, mặc kệ hắn thế nào, nàng và Phùng Thương đã ở cùng nhau. Nhìn bộ dạng Trịnh Tuân kia có lẽ còn muốn ngủ cùng nàng, tốt nhất nên tránh xa một chút.
Vào giữa tháng 5, khách của Phùng Thương cũng đến thanh toán tiền đơn hàng. Lục Nhi vừa dọn sạp xong thì đến tìm Phùng Thương.
Người mua đứng ở bên kia kiểm kê hàng hóa, người kia một thân lụa tơ tằm, ống tay áo hẹp, phải là một thương nhân giàu có mới có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy được.
Nghe nói người kia là thương nhân trong tay có mấy chục cửa hàng, mấy trăm mẫu đất, đồ vật này rèn ra cho những tôi tớ trong nhà sử dụng.
Bàng Lục Nhi nhịn không được nhìn đối phương vài lần.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nói là Thương nhân quanh thân quấn bạc, nhưng tay người kia còn thô ráp hơn nông dân, quần áo cũng không vừa với dáng người, thân trên mặc phong phanh.
Bàng Lục Nhi tiến tới cửa hàng âm thầm nói với Phùng Thương.
Phùng Thương không để ý, chỉ nói: “Nhiều người giàu rất keo kiệt, chúng ta cứ lo thu bạc thôi, chuyện còn lại chúng ta đừng bận tâm làm gì.”
Quay lại, người kia đã rời xe la rời đi, Lục Nhi cũng đành bỏ qua.
“Lục Nhi, nàng nghĩ kỹ chưa? Ta thấy Trịnh…” Phùng Thương lau tay nói.
Hai người bàn bạc ngày mốt rảnh rỗi sẽ đến nha môn trình công văn.
“Ừm, Thương ca.” Lục Nhi cắt ngang lời hắn: “Ta nghĩ kỹ rồi!”
Phùng Thương nghe vậy, nhịn không được mà cúi người hôn lên mặt Lục Nhi.
Lục Nhi kinh ngạc che mặt lại, sau đó khẽ cười: “Chờ mọi chuyện xong xuôi, huynh dọn về nhà đi, sắp tới bụng ta đã 6 tháng rồi, đến lúc đó cũng không tiện nữa.”
“Được.”
Nào biết được vừa qua giờ ngọ đã xảy ra chuyện.