Hưu Phu

Chương 18: Tiểu thiếp

Trịnh Tuân giặt qυầи ɭóŧ xong lặng lẽ treo ở trong phòng, lúc trước hắn có lật qua sách cổ, từng nhiều lần thấy câu: “Nữ nhân cũng chỉ có thế.”

Thời khắc này hắn lại thấy nực cười.

Trịnh tuân ở bên này sắp đến kỳ thi.

Hắn lại không thể nào biết được bản thân sớm đã thành đề tài bàn tán của dân làng Đại Trại.

Ở làng Đại Trại ai lại không biết Bàng Lục Nhi quay lưng với tổ tiên, vì hắn mà đem bán hết đất đai trong nhà, cuối cùng trở thành tiểu thê tử bị bỏ rơi, tự biết bản thân không còn mặt mũi để gặp người cho nên đã dọn đi nơi khác.

Còn có người giễu cợt Kiều thị: “Tính đi tính lại ngươi vẫn được lợi nhất, có được ba gian nhà lớn.”

Kiều thị vốn thích làm tiền, nhưng lúc này lại không đáp trả lời mỉa mai của đối phương, nhắc tới Bàng Lục Nhi nàng ta giống như chuột thấy mèo.

Ậm ừ hai câu rồi vội vàng rời đi.

Lúc trước Kiều thị ăn gậy bản nên biết sợ rồi.

Huyện Thái gia tuy là vị trí quan xếp cuối, nhưng huyện Chân Định này không nhỏ, hắn chính là trời, so với lão Hoàng đế ở xa lời nói còn có trọng lượng hơn, chỉ cần hắn hơi nhíu mày là có thể đoạt mệnh của già trẻ trong nhà bọn họ.

Kiều thị ở ngoài không dám làm càn, về đến nhà lại nhịn không được mà lầm bầm: “Đã hòa ly rồi, không lẽ Huyện lão gia nhìn trúng tiểu đề tử kia, muốn nạp nó làm thϊếp? Bằng không sao lại che chở nó như vậy?”

Thật ra cũng không phải không có khả năng, nói về diện mạo của Bàng Lục Nhi, không nói tới làng Đại Trại cho dù tính cả mấy Thị trấn xung quanh cũng không tìm được người xinh đẹp hơn nàng.

Bàng Thanh Xuyên khi còn bé bị sốt cao đến mức đầu óc bị ảnh hưởng, con người không tính là ngu đần nhưng so với người thường thì chậm chạp hơn nhiều. Hắn không có được tay nghề nào ổn định, hiện giờ đi bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm.

Kiều thị nghẹn khuất trong lòng, Cẩu Tử với Hương Nhi cũng không biết chạy đi chơi chỗ nào, còn gánh nặng Bàng Thanh Xuyên thì luôn xuất hiện trước mắt khiến nàng khiến nàng càng sôi máu hơn.

“Chất nữ Bàng gia của ngươi thật là lợi hại, bên này vừa mới bị hưu, quay ngoắt một cái dụ dỗ được Huyện thái gia, sau này Huyện thái gia sẽ thành chất nữ tế của ngươi rồi, ngươi bảo hắn cho ngươi một chân sai dịch, tốt xấu gì cũng hưởng bổng lộc của triều đình.”

Giọng của Kiều thị vốn không nhỏ.

Trong nhà người nói vô tình, ngoài đường người nghe cố ý.

Cốt nhục trong bụng Bàng Lục Nhi mới hơn hai tháng, dáng người vẫn chưa thay đổi gì vậy mà lại hành hạ nàng đến kiệt sức.

Nàng vốn thuê một cái sạp cá ở cuối phố.

Vậy mà chưa cần ngửi đến mùi cá, chỉ mới nếm chén cháo ngô nàng đã không thể nuốt được, kiểu gì cũng nôn thốc tháo ra ngoài, mới bốn năm ngày, nàng đã gầy đi thấy rõ.

Lục Nhi lo lắng thái quá, nàng tự biết thân thể mình luôn khỏe mạnh, hằng ngày làm việc không có vấn đề gì, chỉ sợ tiểu tử trong bụng có gì ngoài ý muốn, bất cứ giá nào cũng đem bạc đi tìm đại phu.

Đại phu ở “Nhân Thiện Đường” rất tốt bụng, bắt mạch cho nàng nhưng chỉ thu phân nửa bạc của nàng: “Không có gì đáng ngại, tình trạng này hơn một tháng nữa sẽ tự hết, ngươi có thể mua chút mứt táo chua mà ăn.”

Thứ kia vừa chua vừa ngọt, Lục Nhi rất thích ăn, vào tháng 7 tháng 8 mọc khắp núi đồi, nhưng mùa vụ quả kia lại ngắn, qua hai tháng sau chỉ có thể mua muối hoặc mứt với giá cao hơn mà thôi.

Trịnh Tuân lúc trước nhận được bạc từ việc chép sách, cũng từng mua đồ ăn vặt cho nàng cho nên nàng cũng không lạ lẫm gì cách tiêu tiền hoang phí như vậy.

Lục Nhi thầm nghĩ, sao lại nhớ đến hắn nữa rồi.

Cũng không thể trách Lục Nhi, vì nàng đã trải qua một cơn ác mộng kia, tuy hiện tại là nói đã cắt đứt hy vọng với Trịnh tuân, nhưng trước kia nàng luôn treo hắn ở trên miệng, đi đâu cũng khoe khoang.



Ngày 9 tháng 2, sáng tinh mơ trong thành Trường An, Trịnh Tuân, Vương Nghĩa, Hà Cảnh ba người mặc áo choàng mới, cùng nhau bước ra cửa.

Bắt đầu từ ngày đó sẽ có ba đợt thi, ngày 9 tháng 2, ngày 12 tháng 2 và ngày 15 tháng 2.

Khảo sinh sẽ trải qua nhiều đợt tra xét, cuối cùng mới có thể tiến vào lều thi, ngày hôm sau sẽ được ra ngoài.