Trịnh Tuân không ở đây, Lục Nhi chỉ có một mình, nhà kia không thể ở lại.
Hôm sau trời vừa hừng sáng.
Bàng Lục Nhi liền lên Thị trấn tìm nha bảo giúp tìm nhà ở.
Đến khi khế ước nhà được ký, Lục Nhi bán heo rồi dọn đến, gà nàng nuôi để lấy trứng, chỉ giữ lại bốn năm con còn lại bán hết.
Ngôi nhà tọa bắc triều nam, hai gian phòng ở bên hông nhà chính.
Nhà ở Thị trấn đắt hơn so với nông thôn, Bàng Lục Nhi tiêu tốn hết 25 lượng.
Chủ nhân trước là một đôi phu thê thương gia, thường ngày tỉ mỉ, trong viện dùng phiến đá xanh trải đường, còn có rất nhiều hoa Tường Vi, trong sân có thêm một giếng khác, múc nước rất tiện.
Đặc biệt nhà không ở đầu phố nên rất yên tĩnh, sau nhà đều là hẻm nhỏ, đi tắt qua là phố xá sầm uất.
Đợi đến khi dân làng Đại Trại biết Bàng Lục Nhi cùng Trịnh Tuân hòa li đã là nửa tháng sau đó.
Ở làng Đại Trại, phần lớn là người họ Bàng và họ Phùng, Lí Chính ở đây do họ Phùng nắm giữ, Bàng thị luôn tỏ ra khó chịu.
Tộc trưởng Bàng Thị kia cùng phu thê Bàng Thanh Xuyên thêm hai ba tộc nhân của Bàng thị tìm đến nhà.
“Lục Nhi, Ngươi thật là hồ đồ! Hồ đồ mất rồi!”
Kiều thị ở trong viện kêu trời khóc đất.
Bàng Lục Nhi đều đem đất trong nhà bán đi hết, đương nhiên không thèm để ý đến bà ta, nhưng tộc trưởng Bàng gia còn trông cậy vào Trịnh Tuân để miễn thuế má.
Cử nhân miễn thuế trăm mẫu, Tiến sĩ miễn thuế hai ngàn mẫu, dân làng đều đi nhờ vả Trịnh tuân, mỗi năm nhờ hắn nộp thuế lên, trả cho hắn 1 phần. Lúc trước chẳng những miễn thuế ba thành, ngay cả lao dịch cũng được giảm trừ.
Tộc trưởng kia càng ngóng trông việc khác, nói không chừng Lí Chính của làng Đại Trại cũng sẽ đổi người, còn ai ngoài người Bàng thị ra.
Hiện giờ mọi thứ đều bị Lục Bàng Nhi phá hỏng rồi.
Mấy người kia tới ầm ĩ một hồi, Bàng Lục Nhi đánh đuổi ra ngoài hết.
Nàng còn cho rằng bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, ai ngờ mọi chuyện lại ngoài sức tưởng tượng, nàng nghe Phùng Thương nói, mấy người kia không biết phạm phải tội gì, bị bắt lên nha huyện, còn bị ăn gậy bản sau đó nhốt vào đại lao, 5 ngày sau mới được thả ra.
Nhà Phùng Thương ở trên phố, phía trước làm cửa hàng, phía sau làm nơi ở.
Phùng Thương gần đây chăm chỉ đến chỗ Bàng Lục Nhi, vô tình chung đυ.ng vài thứ.
Mọi người đều nói lần đầu gả là nghe theo phụ mẫu, tái giá là nghe theo mình. Hai người, một người góa vợ, một người hòa ly, ai cũng nhìn ra được điểm mập mờ kia.
Phùng Thương nhìn qua thì cục mịch, nhưng tính tình không nóng không lạnh.
Nhiều lần tới lui, Phùng thương muốn tiến tới.
Nhưng Bàng Lục Nhi lại chần chờ.
Lục Nhi mang thai, lúc trước nguyệt tín chưa tới nàng đã đoán được. Nhưng lúc đó nàng nghĩ rất đơn giản, đứa con này là của Bàng gia, đứa con sau này của nàng và Phùng Thương sẽ là của Phùng gia.
Nhưng khi xác định mình mang thai, Lục Nhi suy nghĩ nhiều hơn. Trên người Lục Nhi hiện tại có hơn 600 lượng bạc, khoản này đối với người nông thôn mà nói là vô cùng lớn, đủ để gia đình bình thường sống cả đời.
Hài tử này là của Bàng gia.
Nếu là tiểu tử, Bàng Lục Nhi hy vọng hắn có thể đọc nhiều sách, thi Cử nhân, thi Trạng Nguyên, là con của Trịnh Tuân, hẳn là không thể dốt được.
Nếu là khuê nữ, nàng cũng muốn cho nó biết chữ, đồng thời nàng phải để dành nhiều bạc cho nó phòng thân.
Nói đi nói lại cũng không thể thiếu bạc được.
Bàng Lục Nhi biết Phùng Thương sẽ không bạc đãi hài tử của mình, nhưng mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, Lục Nhi không dám đánh cược.
Lục Nhi mua vài thứ cho Phùng Thương, lại bắt đầu tránh né hắn. Phùng Thương muốn múc nước cho nàng, nàng cũng cự tuyệt.
“Thương ca, nữ nhân ở nông thôn làm gì yếu đuối như vậy, Thuý Bình nói với ta, năm trước lúc nàng sinh con nàng còn đang ở trên đồng, sinh xong hai ngày liền xuống bếp làm việc.”