Theo lý mà nói Trịnh Tuân hiện giờ làm cử nhân mang công danh trên người, Hoàng Tổn cũng không cần phải khách khí với hắn như vậy. Hoàng Tổn là con cháu nhà nông, trời phật phù hộ, cũng có tên ở vị trí 56 đề lên tam giáp.
Có lý lịch lại không có đường lớn để đi, Hoàng Tổn ở vị trí huyện lệnh này đã hai mươi năm.
Nhưng Trịnh Tuân này có chút đặc biệt.
Hoàng Tổn làm chủ một Huyện, đương nhiên cũng đã từng xem qua hộ tịch của Trịnh Tuân.
Tổ tiên Trịnh gia là y quan sĩ tộc, Trịnh Quảng Nguyên là nhánh chính, năm đó đi theo Tiêu Duật (Truy hiệu của Văn Trung Hoàng Đế) mà đắc tội với Thái Tông đế, bị biếm đến tận đây, ba đời không được làm quan.
Đến Trịnh Tuân vừa lúc là đời thứ tư.
Hi Hòa đế hiện giờ không phải là thiên tử, mà là được nhận làm con thừa tự, trùng hợp lại là tiểu tôn của vị Tiêu Duật kia.
Hi Hòa năm thứ ba, Hi Hòa Đế truy phong Tiêu Duật là Văn Trung Hoàng Đế.
Đó là tâm tư của Đế Vương, cũng là cơ duyên của Trịnh Tuân.
Hoàng Tổn hiểu rõ, Trịnh Tuân này, sợ là một huyện Chân Định nho nhỏ cũng không chứa nổi hắn.
Lại không ngờ tới, Trịnh Tuân là người trọng tình cảm, đối với nữ nhân quê mùa kia còn có vài phần chân tình, nữ nhân kia nhan sắc không tồi, sau này nạp làm thϊếp thất, chăm sóc giường chiếu cũng có thể.
–
Hoàng Tổn để ý lời Trịnh Tuân nói, hai ngày sau hắn cho người đến làng Đại Trại một chuyến.
Nha dịch trở về bẩm báo, Bàng Lục Nhi không còn ở chỗ đó.
Ngày Bàng Lục Nhi tiễn Trịnh Tuân đi, đêm hôm đó nàng ở trong phòng suốt đêm mà không đốt đèn dầu.
Trịnh Tuân đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình nàng, tình cảnh này không khác gì so với đời trước.
Đời trước tuy rằng hai người vì chuyện ở rể mà cãi nhau ầm ĩ, Bàng Lục Nhi mắng Trịnh Tuân vong ân phụ nghĩa, Trịnh Tuân tính tình nhã nhặn cứ mặc nàng mắng. Lúc sau, hắn sắp đi hai người lại làm hòa.
Bàng Lục Nhi ngày ngày dâng hương, hy vọng hắn có thể đậu Cao trung.
Nhưng ba, bốn tháng sau, quan phủ của nha môn mang theo mấy người đến cửa, họ đều làm chứng thay cho Trịnh Tuân, là năm đó Bàng Thanh Sơn áp bức Trịnh Tuân đến làm rể.
Ngay cả Lí Chính đứng ra làm chủ hôn năm đó cho hai người cũng có mặt trong nhóm này.
Lí Chính rốt cuộc cũng có chút lương tâm, lén kéo Bàng Lục Nhi qua một bên nói: “Lục Nhi, việc này là cha ngươi hồ đồ, ngươi cũng không thể hồ đồ theo mà lấy trứng chọi với đá, ngươi đáp ứng họ đi, dù sao thì ngươi cũng là chính thê thôi.”
Vì vậy cho nên Bàng Lục Nhi mới biết được Trịnh Tuân đã đậu Cao trung, tin vui sớm đã về đến Huyện.
Lục Nhi tính tình ngay thẳng, lập tức đánh đuổi mấy người kia đi: “Phi! Phi! Phi! Trịnh Tuân là người có năng lực, chính là người Bàng gia ta, sau khi chết sẽ chôn ở phần mộ của Bàng gia, năm đó nếu không phải cha ta tốt bụng thì làm gì có hắn hôm nay, Bàng gia có quy tắc của Bàng gia, hắn phải đổi họ thôi!”
Cái gì thi đậu Tam Nguyên, Lục Nhi không hiểu.
Tam nguyên: Đứng đỗ đầu ba kì thi Hương, Hội, Đình.
Nàng chỉ biết, Trịnh Tuân là tiền đồ của nàng.
Nàng nhớ Trịnh Tuân đã từng nói, hắn muốn nàng chờ hắn, vì vậy chuyện gì đó cứ đợi hắn về rồi nói tiếp.
Bây giờ là cuối tháng ba, còn một tháng nữa Trịnh Tuân sẽ trở về.
Từ xưa đến nay, dân đen không đấu được với quan sai.
Lục Nhi mấy ngày nay không chịu chấp nhận, quan phủ bên kia đã có nhân chứng, vật chứng đầy đủ, hôn thư kia bị xóa bỏ. Phụ tử Bàng gia ức hϊếp bá tánh lương thiện, Trịnh Tuân bỗng chốc trở thành người bị hại.
Bàng Lục Nhi ngây ngốc ở trong ngục ba ngày.
Không lâu sau đó nàng trở về làng Đại Trại.
Tộc trưởng Bàng thị cùng Kiều thị đem theo một đống người không liên quan trong tộc đến.
Trong tay bọn họ đều cầm biên lai cầm cố, trên mặt giấy là dấu tay của Bàng Thanh Sơn khi còn sống. Bàng Thanh Sơn đã mất 4, 5 năm rồi, xương cốt đều đã mục, ai biết được chuyện này có thật hay không.
Chỉ đơn giản, hiện tại nàng không phu, không tử, gia nghiệp lại lớn như vậy, người nào lại không thèm thuồng cho được.
Chuyện thiếu đạo đức này ở nông thôn cũng không coi là hiếm lạ, ở làng nào cũng có chuyện “ăn hϊếp người tuyệt hậu.”
Mà bọn họ muốn nói, nữ nhân kia mệnh cách cứng rắn, khắc phu, khắc tử, nên cả đời này bị người chỉ trỏ sau lưng.