Hồng Hạnh Thổn Thức

Chương 22

Chương 24: Yêu ở lhasa
Đinh Tuấn Kiệt đang ngồi trong phòng chờ, đợi lên máy bay để đi Lhasa.

Hôm qua, mới sớm ra Đinh Tuấn Kiệt đã đến công ty, sau khi sắp xếp công việc trong thời gian mình đi vắng, anh gọi điện cho Gia Nam - vợ anh, nhưng cô không nghe điện thoại. Anh gửi tin nhắn báo cho vợ mình phải đi công tác Lhasa, Lý Gia Nam lập tức nhắn lại trả lời. Lời lẽ của cô khiến Đinh Tuấn Kiệt vô cùng tức giận: " Sao anh không chết luôn đi? Cùng tình nhân đi hưởng tuần trăng mật à? Tốt nhất anh đi luôn đi đừng vác mặt về nữa!"

Và điều đó đã trở thành sự thực - Đinh Tuấn Kiệt không quay về bên cô nữa.

Một nàng tiên đang thướt tha đi về phía Đinh Tuấn Kiệt, Đinh Tuấn Kiệt lẩm bẩm một mình: " Trời ạ, người đâu mà đẹp quá!" Mãi tới khi Tiểu Nê vỗ vào vai Đinh Tuấn Kiệt, anh mới giật mình sực tỉnh: Không phải ảo giác mà là người bằng xương bằng thịt.. Lâm Tiểu Nê.

Đinh Tuấn Kiệt hoảng hốt hỏi: " Tiểu Nê , em đi đâu thế?"

Tiểu Nê dẩu môi đỏ mọng cong cớn, buông ra hai chữ " Lhasa!", và nói tiếp " Bố cử em đi cùng anh!" Nói rồi vén chiếc váy màu xanh đen quay một vòng - như một cánh bướm xanh đang bay lượn - ngồi xuống cạnh Đinh Tuấn Kiệt.

Bảo con gái đi Na Khúc Tây Tạng ư? Lúc đầu có đánh chết Đinh Tuấn Kiệt cũng không tin, bởi nơi đó khí hậu khắc nghiệt, địa thế cao hơn mực nước biển rất nhiều, nó từng được mệnh danh là nóc nhà của thế giới, là một trong những khi vực có mật độ dân số ít nhất trên toàn thế giới.

Trong tưởng tượng của anh đó là vùng đất bao la rộng lớn, dân cư thưa thớt. Con gái đến đó chắc chắn sẽ không chịu nổi. Nhưng Tiểu Nê cứ nằng nặc nói là mình theo lệnh cha, sau đó còn thề độc nữa. Cô thuyết phục mãi đến khi Đinh Tuấn Kiệt bán tín bán nghi thì máy bay đã cất cánh.

Máy bay vừa cất cánh Đinh Tuấn Kiệt đã cảm thấy Lâm Tiểu Nê đang nói dối mình! Quả nhiên là cô tự ý trốn đi!

Ba tiếng sau, Đinh Tuấn Kiệt gọi điện cho bố nuôi bàn công chuyện, chủ tịch Lâm hốt hoảng hỏi: " Tiểu Nê cũng đi à?..."

Nói chuyện với bố nuôi xong, Đinh Tuấn Kiệt quay sang phía Tiểu Nê, cô vẫn giả vờ vô tội. Anh nhìn cô nghiêm khắc, nhưng cũng chẳng biết làm sao nữa vì họ đã lơ lửng trên không trung, vả lại cũng sắp hạ cánh xuống cao nguyên huyền thoại rồi.

Đương nhiên người vui nhất lúc đó chính là Lâm Tiểu Nê, Tây Tạng trong tưởng tượng của cô là non xanh nước biếc, gió mát trăng thanh, trời xanh mây trắng, thảo nguyên mênh mông, ngựa phi nước đại....Để giữ sức nên vừa lên máy bay, ổn định xong chỗ ngồi, cô liền ngủ luôn. Bước xuống máy bay, Tiểu Nê cảm thấy tinh thần sảng khoái, sức khỏe dồi dào đến không ngờ, Tiểu Nê thấy mình thật sáng suốt.

Lúc xuất phát nhiệt độ ở Trùng Khánh là 20 độ C, lúc xuống máy bay nhiệt độ ở Lhasa chỉ có 10 độ C. Đinh Tuấn Kiệt thấy cô bé Tiểu Nê này chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, anh bắt cô mở vali lấy áo len ra mặc. Không thể tưởng tượng nổi, khi va li được mở ra thì bên trong chỉ toàn là mấy thứ mỹ phẩm và đồ trang sức đắt tiền của cô và điều khiến Đinh Tuấn Kiệt dở khóc dở cười hơn cả là bên trong còn có một cái lều du lịch. Ngoài quần áσ ɭóŧ để thay giặt ra cô nàng tuyệt nhiên không mang thêm một bộ quần áo nào nữa.

" Em lạnh không?" Đinh Tuấn Kiệt hỏi.

" Lạnh"

" Vậy em làm thế nào?"

" Mua" Cô ráo hoảnh trả lời.

Trước tiên, anh lấy áo của mình cho Tiểu Nê mặc tạm. Anh đã phải phá kế hoạch dự định ban đầu của mình là đi chụp ảnh bằng việc dẫn Tiểu Nê đi mua quần áo.

Do vừa đến cao nguyên, lượng oxy ở đây chỉ bằng một phần ba lượng oxy dưới đồng bằng, nên rất dễ bị mệt, không thể nói to, phải giữ gìn không bị cảm lạnh. Đinh Tuấn Kiệt phải vất vả lắm mới ép Tiểu Nê ăn hết một miếng " cao nguyên an" - một món ăn của Tây Tạng.

Khi vừa xuống máy bay, lần đầu tiên đặt chân đến vùng đất linh thiêng thần bí, cô cảm thấy không khí ở đây thật trong lành, khí hậu mát mẻ, bốn bề là núi với đủ kiểu hình thù, quần áo của người dân bản địa thì vô cùng sặc sỡ...Tất thảy mọi thứ đều khiến Tiểu nê vô cùng hào hứng phấn khởi, cô nhảy tung tăng như trẻ con, khiến Đinh Tuấn Kiệt chỉ lo đại tiểu thư mất tích, cứ phải luôn miệng nhắc: " Đừng nhảy! Đừng nhảy nữa!"

Từ Lhasa đến Na Khúc còn phải mất hai, ba ngày đi xe nữa, Đinh Tuấn Kiệt nghĩ đến dáng vẻ liễu yếu đào tơ của Tiểu Nê, nếu ngay lập tức phải lên cái nới có độ cao 4.700m ấy sẽ không chịu được, cho nên quyết định ở lại Lhasa một tuần.

Tiểu Nê với danh nghĩa là khách du lịch thì hoàn toàn không có ý kiến gì. Người từ đồng bằng lên cao nguyên ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, nhẹ thì đau đầu chóng mặt, nặng thì thổ huyết, dẫn tới tràn dịch màng phổi phải nhập viện, thậm chí mất mạng nếu không được cứu chữa kịp thời.

Đinh Tuấn Kiệt là một người khỏe mạnh vạm vỡ, vậy mà tối đầu tiên đến Lhasa cũng bị đau đầu đến mức mất ngủ.

Khi đó Lâm Tiểu Nê đã ân cần ở bên chăm sóc, lấy nước cho Đinh Tuấn Kiệt uống thuốc, gọt vỏ dưa hấu, bóc nho bỏ hạt rồi tận tình bón cho Đinh Tuấn Kiệt từng miếng một. Đinh Tuấn Kiệt cảm động, rơm rớm nước mắt. Có lẽ vì sợ Tiểu Nê vất vả, sang buổi sáng ngày hôm sau bệnh tình của Tuấn Kiệt đã hoàn toàn thuyên giảm.

Tiểu Nê thở phào nhẹ nhõm: " Tốt rồi, ơn trời anh đã khỏe lại, anh mà ốm thì ai đưa em đi mua đồ trang sức đây?"

Thiên kim tiểu thư Tiểu Nê đáng ra là đối tượng bảo vệ quan trọng cuẩ Đinh Tuấn Kiệt, nhưng tiếc thay mỗi khi Đinh Tuấn Kiệt hỏi cô có sao không thì luôn nhận được một câu trả lời " đói quá". Sau hai ngày quan sát Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy quả thật Tiểu Nê không có biểu hiện gì khác thường, mới rút ra kết luận: " Em đúng là chẳng giống ai!"

Họ đến khách sạn thuê hai phòng cạnh nhau, Đinh Tuấn Kiệt dặn Tiểu Nê nếu có việc gấp hoặc cảm thấy khó chịu thì gõ vào tường ba tiếng, anh sẽ lập tức đến hộ giá.

Đương nhiên buổi tối Tiểu Nê sẽ không để Đinh Tuấn Kiệt ngủ yên, cứ cách nửa tiếng cô lại gõ mạnh vàp tường dù chẳng có lý do gì quan trọng.

Khi Đinh Tuấn Kiệt vội vàng chạy sang thì cái lý do gõ vào tường ấy không hề có chút thuyết phục nào ngay cả đối với bản thân cô, ví dụ như: " Nghĩ ra rồi " bí quyết của máy bay cao cấp..."

Ngày thứ hai ở Lhasa, Tiểu Nê không có lấy một giây rảnh rỗi. Từ sáng đến tối, cô kéo Đinh Tuấn Kiệt đi hết chỗ này đến chỗ khác ngắm cảnh, sưu tập đồ trang sức cô cho là đẹp, rồi mua hết về, lại còn bắt Đinh Tuấn Kiệt phải nhận xét cái nào đẹp nhất mà không cho phép nói tất cả đều đẹp.

" Cái này đẹp nhất! Cái này thật mới lạ! Cái này có ý nghĩa! cái này thật đặc biệt!..." Với chỉ số thông mình dỗ phụ nữ của Đinh Tuấn Kiệt, có thể nói ra những lời như vậy cũng là điều không đơn giản đối với anh.

Kết quả là mỗi khi ra khỏi cửa Tiểu Nê trông rất rực rỡ, cô đem tất cả những thứ đó đeo vào người. Mỗi lần cô đi ra phố đều bị lũ trẻ ăn xin vây quanh, chìa cánh tay đen đúa về phía cô mà cầu xin bằng tiếng Tây Tạng: " Xin cô"," xin cô"

Đến Lhasa, chuyện khiến Tiểu Nê buồn phiền lo lắng nhất là việc cô đang dần biến thành rắn. Nói như vậy là do cô có hai đặc tính lớn của loài rắn. Thứ nhất: lột da. Do thời tiết khô hanh, làn da mỏng manh của cô cứ bong ra từng mảng như da rắn, dùng bất kỳ loại kem dưỡng da nào cũng vô tác dụng. Thứ hai: ngủ đông. Đến Lhasa Tiểu Nê giống như loài vật bắt đầu ngủ đông. Mỗi ngày ngủ từ 15 đến 17 tiếng, hễ mà nhìn thấy giường là muốn ngủ.

Tình trạng bong tróc da với phụ nữ mà nói quả là đòn chí mạng. Mỗi khi nhìn thấy tình trạng " lột da" của mình Tiểu Nê nghĩ ngay đến câu: Lẽ nào đây chính là hy sinh vì tình mà người ta thường nói hay sao.

Lhasa còn có tên khác là thành phố ánh nắng, bởi nhiều khi thời gian mặt trời chiếu sáng kéo dài 15 tiếng. Buổi sáng mặt trời mọc, ánh nắng rọi vào đám mây trắng như tuyết mãi trên đỉnh núi xa xa, tạo thành thứ ánh sáng trong suốt, bầu trời xanh thăm thẳm. Những đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh. Buổi tối phong cảnh đcàng đẹp hơn, bầu trời tối đen như mực lấp lánh muôn vàn ánh sao, sao nhiều đến không ngờ, lại rất sáng và rõ nữa.

Một người ngủ nhiều như Tiểu Nê đương nhiên sẽ không thấy được cảnh đẹp ban ngày, hơn nữa cô lại là người không biết thưởng thức cái đẹp, vì nếu theo cách của cô " Buổi tối ở đây nhiều sao đến mức chối cả mắt"

Mấy ngày ở bên nhau, cả hai người đều cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Sự đáng yêu, trong sáng, thẳng thắn và xinh đẹp của Tiểu Nê khiến trong lòng Đinh Tuấn Kiệt nảy sinh cảm xúc khó tả. Tiểu Nê là cô gái đáng yêu đến thế! Khi thì hiếu động ương bướng, lúc lại quan tâm chăm sóc người khác rất chu đáo. Một người con gái hoàn mỹ như thế, thêm vào đó bạn lại biết người con gái ấy rất yêu mình...hằng đêm Đinh Tuấn Kiệt luôn phải tự dối lòng: mình chỉ yêu vợ thôi.

Có phải người tình thì luôn ưu việt hơn vợ và có thể nửa tháng sau trở về nhà anh sẽ phải thưởng thứac một trận chửi bới độc địa của Gia Nam. Anh không quan tâm bởi anh đang cùng Tiểu Nê vui vẻ ở một nơi giống như với Thiên Đường.

Sau khi đến Lhasa Tiểu Nê bị chảy máu cam rất nặng, mà cô rất hay đạp chăn khỏi người khi ngủ. Vì thế hôm nay đã có dấu hiệu cảm lạnh. Ở trên cao nguyên mà bị cảm lạnh thì cũng giống như gặp tử thần vậy.

Đinh Tuấn Kiệt lo đêm đến Tiểu Nê không đắp chăn cẩn thận sẽ bị cảm nặng hơn, cho nên đã chuyển sang thuê chung phòng đôi. Một cặp nam nữ vốn đã có cảm tình với nhau lại ngủ chung một phòng, chắc chắn sẽ có một người vì căng thẳng mà lên giường giả vờ ngủ. Lần đầu tiên Tiểu Nê bỏ qua những thú vui thường ngày, sau khi gọt táo cho Đinh Tuấn Kiệt, cô lên giường sớm và bảo Đinh Tuấn Kiệt là mình ngủ trước đây. Đinh Tuấn Kiệt vừa ăn táo vừa xem tivi, một lúc rồi cũng thấy buồn, anh hỏi Tiểu Nê có xem tivi không? Nhưng không thấy trả lời, anh đoán cô bé đã ngủ.

Đinh Tuấn Kiệt tắt đèn nhưng không tài nào ngủ được.

Hai người đều nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp và hơi thở bất thường của nhau. Dường như mỗi người đều có nỗi niềm và suy nghĩ riêng. Tiểu Nê hơi bị kích động, cô nhẹ nhàng mở chăn, vì trong lòng đang hồi hộp nen toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Lợi dụng ánh sao, cô chăm chú nghe ngóng xem người bên cạnh có động tĩnh gì không, xem người đàn ông giường bên đã ngủ chưa và bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ: " nếu anh ta sang đây mình nên làm thế nào? Quyết liệt chống cự hay thuận theo anh ta?"

Nghĩ đến chuyên ấy tự nhiên cô thấy xấu hổ nóng ra cả tai, tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Bỗng giật mình nhận thấy gường bên có tiếng động, hình như anh ấy đã thức giấc. Tiểu Nê căng thẳng đến mức không dám cựa quậy, không dám thở mạnh. Bắt đầu có tiếng bước chân, Tiểu Nê nhận thấy anh đang đi về phía mình. Cô níu chặt chăn, toàn thân bắt đầu run lên.

Quả nhiên Đinh Tuấn Kiệt đi về phía Tiểu Nê. Tiểu Nê cảm nhận có một bàn tay đang chạm vào mình, sau đó lại di chuyển lên bờ vai, toàn thân cô run bắn, hơi thở gấp gáp. Tiểu Nê rất sợ, nhưng trong lòng lại mong điều đó xảy ra. Tâm trạng cô lúc này vừa hồi hộp vừa mong chờ thật khó diễn tả. Có lẽ tối nay sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng thật không ngờ, Đinh Tuấn Kiệt đã ngừng di chuyển tay, anh kéo chăn đắp lên người cho cô, sau đó không làm gì nữa. Tiểu Nê đã đoán được ý định của Đinh Tuấn Kiệt liền thở dài, cô thấy thất vọng vô cùng, cô cảm thấy xấu hổ về tâm trạng chờ đợi vừa rồi của mình.

Hình như Đinh Tuấn Kiệt không đi mà ngồi lại bên cô.

Mười giây trôi qua, cô cảm nhận thấy đôi môi ấm nóng thơm lên má mình...