Chương 14: Em rất vui vì có anh ở bên
Đinh Tuấn Kiệt đi công tác. Anh ấy đi Hàng Châu. Tôi có cảm giác Hàng Châu ở rất xa. Bố mẹ lại đi Bắc Hải Nhật Bản xem hạc rồi, trước khi đi tôi còn trêu hai người là già rụng hết răng mà còn bày đặc lãng mạn. Cười chán rồi lại cảm động, bởi tôi rất ngưỡng mộ tình yêu của họ. Bỗng nhiên nhà tôi yên tĩnh hẳn, tôi cũng cảm thấy cô đơn.Tôi sắp sửa tốt nghiệp, bạn học rất lưu luyến, tôi lại có cảm giác ngây ngô đối với việc sắp sửa phải rời xa ngôi trường đại học. Giai Nhiên nói đùa là tôi muốn tốt nghiệp nhanh hơn một chút để còn sớm lấy chồng. Không cần phải suy nghĩ nhiều tôi cũng hiểu anh ta đang trêu tôi và Đinh Tuấn Kiệt.
Đối với việc Giai Nhiên nɠɵạı ŧìиɧ, tôi cứ canh cánh trong lòng, nhưng lâu rồi tôi cũng quên dần, người ta có kiểu sống riêng của người ta mà.
Đinh Tuấn Kiệt khen tôi đã trưởng thành hơn. Tôi rất vui. Trong nhà chỉ còn có thím Trương, ngày cũng vậy ăn hết một bát, tôi trở về phòng mình, không xem tivi thì lên mạng. Tôi bỗng nhiên chẳng thích đi đâu, cứ cảm thấy trống vắng thế nào ấy, hình như thiếu thứ gì đó. Nói tóm lại tôi cảm thấy mỗi ngày thức dậy chẳng có ý nghĩa gì.
Trước kia mỗi khi thứ dậy, lại muốn ngay lập tức tới phòng bên trêu anh ta. Chỉ tưởng tượng ra cảnh anh ta trợn mắt, phùng mồm đã cảm thấy hay lắm rồi. Bây giờ thằng cha ấy đi rồi, cảm thấy buồn tới mức hát cũng chẳng muốn hát nữa.
Tôi cũng chẳng phí sức để nghĩ xem quan hệ giữa tôi là Đinh Tuấn Kiệt là gì bởi tôi đang còn trẻ mà. Mà lúc trẻ được sống chung dưới một chàng trai tài giỏi vậy cho dù không xảy ra chuyện gì thì đó cũng là hồi ức lãng mạn đáng nhớ.
Một mình tôi ngồi im lặng trong phòng, sau đó lấy ra một trang giấy trắng rồi ngồi viết lung tung. Tôi liệt kê các ưu điểm và nhược điểm của Đinh Tuấn Kiệt ra giấy rồi nhận ra ưu điểm vẫn nhiều hơn.
Vương Giả trèo lên cửa lim dim ngủ. Tôi đập nhẹ chân xuống sàn, ngay lập tức nó cảnh giác ngẩng đầu nhìn tôi, lại còn lườm tôi một cái rất đáng yêu rồi ngủ tiếp. Hành động của nó khiến tôi bật cười.
Tự cảm thấy mình quá vô vị, tôi tự hỏi không biết phải làm gì để sống qua hôm nay đây.
Hay là sang nhà Giai Nhiên chơi? Nhưng chị dâu đã đi công tác về rồi, Giai Nhiên và chị ấy lại thể hiện là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Dường như việc Giai Nhiên nɠɵạı ŧìиɧ không ảnh hưởng tí nào tới hạnh phúc của họ. Hằng ngày Giai Nhiên thức dậy liền uống sữa vợ đã chuẩn bị cho, tới giờ cơm trưa, Giai Nhiên tự mình lên gác thân mật gọi vợ: " Phu nhân à, cơm chín rồi." trông anh rất tự nhiên, vui vẻ. Họ đúng là đôi vợ chồng khiến người ta ngưỡng mộ.
Tôi nghĩ, vợ Giai Nhiên đang cười rất hạnh phúc như thế, có khi nào chị ấy tưởng tượng nổi Giai Nhiên lại nói câu "phu nhân" ngọt như mía lùi kia với một người con gái khác chăng? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận thấy hai người bọn họ đều đang vui trong nỗi buồn.
Các bạn học của tôi đang bận túi bụi tìm việc, phỏng vấn...còn tôi thì không phải bận tâm. Bố tôi đã sắp xếp cho tôi một chỗ không chê vào đâu được, điều này càng khác tôi cảm thấy cô độc.
Theo ý bố mẹ, cả đời này tôi làm một bác sĩ. Nhưng thực ra tôi lại muốn cả ngày ở nhà rồi suy nghĩ viễn vông về những gì mình thích. Tôi nghĩ, phụ nữ sinh ra có tố chất làm nhà văn, trong đầu họ tưởng tượng rất nhiều điều kỳ quặc, nếu họ viết những điều đấy ra chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.
Tôi là một người quyết đoán, trong đầu mà đã nghĩ ra cái gì thì phải quyết tâm làm bằng được." Cũng giống như lúc này, một giây trước đây tôi đang nghĩ: " Cuối tuần này thật buồn chi bằng mình đai Hàng Châu tìm Đinh Tuấn Kiệt chơi.", một giây sau đó tôi đã xếp đồ đạc rồi gọi điện đặt vé máy bay.
Tôi đã từng tới Hàng Châu khi còn rất nhỏ, trong hồi ức của tôi hầu như không còn ấn tượng gì về vẻ đẹp nơi đây nữa.Thế là Hàng Châu trong tâm tưởng tôi lại khiến tôi phải hướng về đó.
Lúc tôi tới Hàng Châu đã là buổi chiều. Đinh Tuấn Kiệt bất chợt có việc nên không đến đón tôi được. Anh dặn tôi cứ đi dạo, ngắm nghía phố phường một mình.
Tôi lang thang ngắm sơn ngoạn thủy, chẳng mấy chốc đã chạng vạng tối. Đang định lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Tuấn Kiệt, chợt tôi sợ lạnh hết sống lưng phát hiện điện thoại đã bị mất.
Vẻ mặt thất thần như mất sổ gạo của tôi khiến dòng người đi lại trên đường phố Hàng Châu không khỏi tò mò dõi mắt theo. Họ nhìn thấy tôi sốt ruột lục tung trong túi xách, đến lúc không kiên nhẫn nữa tôi liền đổ hết mọi thứ trong túi ra ghế, nhưng cũng chẳng tìm thấy gì. Đột nhiên tôi cảm thấy uất ức muốn khóc mà không khóc nổi.
Điện thoại mất đồng nghĩa với việc tôi đánh mất Đinh Tuấn Kiệt bởi tôi không nhớ số điện thoại của anh. Tệ hơn nữa khi mất điện thoai, do quá sốt ruột tôi quên mất địa điểm đã hẹn với Tuấn Kiệt. trong lúc chẳng biết làm gì, tôi nhảy đại vào taxi. Lái xe hỏi tôi đi dâu, khi nhận được câu trả lời không biết anh ta cứ gườm gườm lườm nguýt. Vừa lái xe anh chàng vừa liếc trộm tôi, thắc mắc không hiểu tôi có phải là loại ngồi xe quịt tiền không.
Cuối cùng thì tôi cũng tỉnh ra, lúc tôi nhớ được hai chữ cuối của điểm hẹn đã là 1h sáng. Tôi ép lái xe chạy lòng vòng trong thành phố, may mà không nhớ sai, cuối cùng cũng nhìn thấy Đinh Tuấn Kiệt mặt cắt không còn giọt máu, đứng ngồi không yên, đi hết đầu này lại đến đầu kia của bến xe.
Vừa nhìn thấy tôi, anh chàng sốt sắng hỏi han xem có xảy ra chuyên gì không hay với tôi hay là tôi đã gặp phải kẻ xấu. Tôi trả lời không có chuyện gì, cuối cùng không kiên nhẫn lâu hơn nữa tôi bịt tai lại. Thế là bị mắng một trận nên thân.Xem ra anh chàng đã tức giận đến cực điểm rồi.
Một tiếng sau, tiếng mắng nhỏ dần, khoảng cách giữa các câu càng lúc càng lâu. Cuối cùng anh buông một câu như tiếng nổ cuối của băng pháo: " Lần sau mà cứ thế này thì đừng trách tôi không quan tâm nhé!"
Tôi bỏ tay bịt tai xuống, thở phào nhẹ nhõm. Tôi cảm thấy lạ rằng không hiểu tại sao anh chàng lại phản ứng mãnh liệt đến thế.
" Biết rồi, mà cũng có chuyên gì xảy ra với em đâu, chẳng qua chỉ ngồi trên taxi gần bốn tiếng thôi mà."
" Hừ" Anh tỏ vẻ bất lực đi về phía trước," tôi mặc kệ cô!"
" Đinh Tuấn Kiệt!"
" Việc gì?"
" Em đói rồi, em đã ăn cơm đâu."
" Còn kêu à, tôi tưởng cô ngắm cảnh đẹp no rồi. Tôi thì chẳng vấn đề gì, cùng lắm thì cũng quên được thôi."
" Anh lại ghen với cả thiên nhiên tươi đẹp này hử?" Tôi nhảy lên phía trước cười xun xoe rồi lắc lắc tay anh nũng nịu: " Anh trai tốt của em..."
" Em ...em định làm gì thế?" Anh đẩy mạnh tôi ra rồi nhắc lại: " Em đang làm gì thế?"
Tôi không ngờ anh lại hành động như thế, sững sờ một lâu rồi hỏi:" Người em có mùi à?"
" Em có phải là con gái không đấy?" Anh chàng ngạc nhiên hét tướng lên.
" Xin lỗi, em quên mất rồi."
Đinh Tuấn Kiệt tỏ vẻ khó chịu bĩu môi.
" Em cũng không cố ý mà. Bởi anh là đàn ôn nhưng sự thật này quả thấy rất khó để người ta nhớ được, cũng không thể hoàn toàn trách anh, em cũng có lỗi mà. Ha, ha, ha..."
Nhìn mặt anh chàng lúc xanh lúc trắng trông đến là hay khiến tôi hiểu ra một điều tại sao mấy ngày này tôi lại cô đơn thế.
" Tiểu...Tiểu Nê! Em thật là xấu xa! Đứng lại cho anh! Đừng chạy!"
" Ha, ha, ha...Không chạy là con ỉn."
Đêm mùa hạ, trên đường phố vắng vẻ, tôi cười như nắc nẻ, chạy cật lực, Đinh Tuấn Kiệt gắng sức đuổi đằng sau. Tình cảnh lúc ấy khiến người ta dễ liên tưởng đến trò chơi của trẻ con. Do tốc độ chạy của tôi hơi đáng thất vọng, thế là cảnh ấm áp mùa hè như trên chỉ kéo dài năm phút.
Sau khi Đinh Tuấn Kiệt dẫn tôi đi ăn cơm xong, đột nhiên trên quãng đường từ nhà hàng tới khách sạn tôi rất muốn được nắm tay anh. Tự nhận thấy mình có ham muốn đó, tôi đỏ bừng mặt vì ngượng, tự dưng tôi e ngại không muốn đối mặt anh.
Lúc tôi liếc nhìn anh thì bị anh bắt gặp. Trong đôi mắt trong sáng của anh tôi nhận thấy không có sự chế giễu, anh chỉ dịu dàng nhìn tôi rồi nói: " Cô bé ngốc nghếch!"
Tôi thấy mình đã bị đánh gục bởi anh chàng đẹp trai sống chung dưới một mái nhà với mình gần một năm nay.
Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm đó khoảng cách giữa tôi và Tuấn Kiệt rất gần, dường như không cần phải thở quá mạnh. Mùi đàn ông cứ xộc vào mũi tôi, lúc đó rất mệt, nhưng tôi có thể chịu đựng được mọi sự kích động của toàn thân để đổi lại sự vui vẻ trong lòng.
Trở về khách sạn, Đinh Tuấn Kiệt giúp tôi thuê một phòng cạnh phòng anh. Anh ngồi một lát rồi dặn tôi phải ngủ sớm rồi đi ra. Ngày hôm sau tỉnh dậy tôi nhận ra mình đang ngủ trong phòng của Tuấn Kiệt. Hình như tối qua sau khi tắm xong tôi cảm thấy đói liền bảo Tuấn Kiệt mua cho tôi đồ ăn đêm. Tới lúc anh mua về tôi đã ngủ như chết trên giường của anh. Tối đó Đinh Tuấn Kiệt phải nằm trên sofa. Ngày hôm sau anh cứ oán trách tôi rất giỏi trong việc đạp chăn.
Tôi vốn là người không hay để bụng nên chỉ một lúc đã quên ngay việc này. Sau đó là sáu ngày vui chơi, nhưng chỉ có một mình tôi bởi Đinh Tuấn Kiệt quá bận. Tôi thoải mái đến mức có thể đánh một giấc trên đương đi chơi. Tôi có cảm giác rất mới lạ và lưu luyến đối với Hàng Châu. Buổi tối trở về khách sạn, thường thì tôi phải chờ một lát Đinh Tuấn Kiệt mới về.
Sáu ngày trôi qua rất nhanh. Tôi cảm thấy thái độ của Tuấn Kiệt không bình thường chút nào, tôi cũng không hiểu đó là thái độ quá nhiệt tình hay quá lạnh nhạt nữa.
Trên cùng chuyến bay về Trùng Khánh, Đinh Tuấn Kiệt còn dặn dò tôi không được tính đến chuyện yêu đương trong trường bởi sinh viên nam trong trường đều là lọa vô trách nhiệm.
Điều này đủ khiến tôi thấy kinh ngạc, bởi gần một tháng trước chính tai tôi nghe thấy anh và Giai Nhiên ngêu ngao rằng: " Tuổi thanh xuân ngắn lắm ai ơi, vì thế hãy cố tận hưởng thời gian yêu đương trong sáng trong học đường. Đã thích phải theo đuổi, anh ủng hộ cậu." Tôi cho rằng khi anh ra ở trong trường đã từng bị đả kích về chuyện này.
Khi trở về nhà, những lúc Đinh Tuấn Kiệt và Giai Nhiên đánh cờ, thỉnh thoảng lại nhắc tới chuyện tôi chạy tới Hàng Châu tìm Đinh Tuấn Kiệt.
" Cô bé này chạy tới Hàng Chây, rõ ràng đã làm mất điện thoại lại còn không nhớ được địa điểm hẹn tôi nói với cô ta. Anh xem có bực không chứ?"
Sau đó Giai Nhiên mắng tôi một trận nên thân, anh ta kết luận quên trước quên sau là bản tính của tôi. Từ nhỏ đến giờ vẫn chưa thay đổi, sau này ắt sẽ phải chịu thiệt thòi. Mắng một hồi xong anh lại dịu dàng hỏi hai đứa sống chung với nhau lâu như vậy đã có chuyện gì xảy ra chưa?
Tôi vội vàng thanh minh: " Làm gì có chuyện gì."
" Sao lại không có chuyện gì, đây là chuyện đương nhiên thôi mà. Đinh Tuấn Kiệt vốn đã có ý với em, chỉ có em chậm hiểu mà thôi."
Đinh Tuấn Kiệt lườm Giai Nhiên một cái rồi trách anh ta quá lắm chuyện. Tôi xông lên trước đám đá túi bụi vào người Giai Nhiên. Sau đó Giai Nhiên hét toáng lên nhờ vợ tới trợ giúp. Sau trận lộn xộn đó, tôi lại lật bàn cờ của hai người.
Giai Nhiên vừa thu dọn bàn cờ vừa nói với tôi: " Sao em lại có thể chậm hiểu thế nhỉ?"
Lại một lần nữa Giai Nhiên mắng tôi chậm hiểu. Chính tôi cũng không hiểu nổi thực sự tôi có chậm hiểu hay không nữa. Nhưng tôi biết từ chuyến du lịch Hàng Châu, tôi và Đinh Tuấn Kiệt đã gần gũi nhau hơn, đặc biệt là trong đêm đầu hạ đáng nhớ ấy.
Về sau tôi cứ nhớ lại mục tiêu của những ngày đó: " Vui vẻ suốt ngày, từ sáng đến tối."