Alap quay nửa đầu nhìn về phía cũ, mặt không biểu cảm. Dáng vẻ bất cần của một thanh niên lọt vào mắt cô. Hắn hai tay cầm ba cái va li, một đỏ hai xanh, điệu bộ trông cũng chẳng khác cô là mấy. Ung dung, thản nhiên, không rõ là một gã khờ không biết nghi ngờ người khác hay một kẻ kiêu ngạo khinh trời khinh đất, không thèm đề phòng.
"Hể.." Alap bật ra một tiếng kêu nhỏ, khoé miệng dần nhếch thành nụ cười gian.
Thanh niên đó cũng cười cợt lại với cô cho phải phép, thậm chí còn để lộ ra ánh mắt của một con cáo già coi như quà đáp lễ.
Ừm, loại hai.
"Anh lấy rồi à?" Alap cười mở lời, giọng đều đều không nhìn ra cảm xúc.
"Ừ. Mới nãy xong." Thanh niên trả lời, giọng mỉa mai, cố tình diễn đạt theo kiểu bản thân không hề nói dối, dù rằng chắc gã cũng hiểu, việc tin hay không do cô gái trước mặt gã ta quyết định.
"Vậy thôi nhỉ? Tôi đi được chưa?"
"Chà, cô có vẻ lạnh lùng nhỉ?" Gã cười khẩy, nhún vai như thể chịu thua, "Cái đó, là một cái ra – đa phải không?" Ánh mắt gã dừng trên chiếc va li cô cầm.
Alap nhìn hắn cười nói, "Ồ? Ý anh là sao?" Giọng nói mang chút ngây thơ như cô gái nhỏ không hiểu được ý của kẻ xấu xa kết hợp cùng cái nụ cười như dùng dao rạch đến tận mang tai của cô trông hợp không thể tả.
"Mà mà bình tĩnh nào. Tôi đâu có ý đồ gì xấu đâu." Gã nói, ngữ điệu bông đùa, "Tôi có một đồ ăn, một bộ đàm." Gã giơ cao tay đang cầm hai chiếc va li xanh, hướng về phía cô, cười cợt nói, "Thế coi như hòa chưa?"
Cô hắt ra một nụ cười nhạt, gật nhẹ đầu, tiến đến bên một gốc cây to dựa lưng, điệu bộ mời hắn nói tiếp.
Thấy vậy, ánh mắt thanh niên lộ vẻ thỏa mãn rồi hỏi một câu chẳng liên quan, "Cô có biết đây là đâu không?"
Alap lắc đầu.
"Cô không thấy lạ sao? Đây là một cuộc đua đấy?" Không chờ cô ta đáp, gã tiếp, "Tuy là một cuộc đua nhưng chúng ta chỉ biết mơ hồ về vạch đích còn điểm xuất phát thì hoàn toàn không có gì cả. Vậy ta hoàn thành cuộc đua kiểu gì?"
Thanh niên dừng lại, ánh mắt nhìn cô vẻ mong chờ.
Alap không mảy may để ý hắn ta muốn gì, trả lời vừa đủ như mọi khi, "Nhờ mấy cái va li xanh nhỉ."
"Chính xác rồi. Nhưng thế vẫn chưa xong. Chúng ta có tổng hai lăm cái va li xanh, thoại tiên sẽ thấy mỗi người một cái, rất công bằng. Nhưng thực chất, để hoàn thành chặng marathon này, ta cần ít nhất hai yếu tố: Đường đi và sức bền. Mà như cô thấy đấy, mỗi va li chỉ có một món thôi.." Gã ngưng lại, tiếp tục nhìn cô vẻ thử thách.
Alap thở dài rồi nhếch lên một nụ cười thách thức và đe dọa, "Lòng vòng nãy giờ, ý anh muốn ta hợp tác chứ gì?"
Gã nhìn cô như đang quan sát một mẫu vật thí nghiệm. Không rõ kết luận là gì, gã chỉ cười nhạt rồi gật đầu nhẹ.
Alap thấy vậy liền đổi giọng, cô rướn cao cổ lộ rõ sự khinh bỉ rồi nhếch miệng lên nói, "Hổ.. Hay là thế này, đầu tiên tôi gϊếŧ anh, sau đó lấy va li và.. Hết!"
Gã thanh niên nhìn cô thích thú. Giây trước giây sau chỉ khác nhau mỗi cái cổ đó thôi mà bầu không khí xung quanh cô ả thay đổi hẳn. Sát khí rất rõ ràng. Nghe chừng cô gái kia có ý định gϊếŧ người cướp của rồi. Gã cười nhạt một cái rồi lớn tiếng ha hả, "Ý kiến không tồi. Tùy cô thôi. À mà trong trường hợp cô có thể đả thương tôi đã chứ nhỉ?" Rồi gã tiếp tục cười lớn.
Nghe gã cười, Alap vô thức nhe hàm răng trắng muốt ra, gương mặt lộ nét hoang dã. Cô đứng thẳng người, cất tiếng, "Quyết thế đi!" Rồi biến mất.
* * *
Nói là biến mất nhưng thực chất là cô ả lợi dụng điểm mù của thanh niên rồi lẩn vào rừng cây.
Sau đó, cô liên tục tạo ra những tiếng động ngẫu nhiên xung quanh thanh niên. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng chân chạy bình bịch, tiếng gió vun vυ't.. Nhưng nhất quyết không để lộ dạng.
Thanh niên đó vẫn bình tĩnh, vẫn đứng yên tại vị trí cũ, thậm chí còn đưa mắt ngước nhìn trời vẻ thơ thẩn không bận tâm đến sự đời nhưng nụ cười mỉa mai cùng cái nhìn sắc lẹm của gã ta đã phản bội lại hình tượng đó.
Gã đang nghe, chăm chú và tập trung, cố gắng phân biệt dấu hiệu giả với thật mà cô gái kia tạo ra, đo lường khoảng cách, xác định vị trí.
Và rồi, gã đột ngột quay người lại, lùi ba bước, giơ va li đỏ ra.
Trước khi tung đấm, đầu Alap nảy ra hai ý tưởng. Một là, thay đổi quỹ đạo đánh. Hai là rút vào trong rừng rồi chuyển hẳn sang phương thức tấn công khác. Cả hai đều hợp lý, hợp hoàn cảnh và đều có khả năng cao là sẽ K. O gã kia. Nhưng chán chết đi được! Vốn dĩ đánh đấm có phải việc của não bộ đâu. Tay chân thích cử động sao thì theo thế chứ. Chả hiểu đầu tự nhiên nhảy số làm gì, tốn calo.
Một cú trực diện đấm nát va li rồi bay thẳng vào mặt thằng đằng sau nó hiển nhiên ngầu hơn nhiều!
Đoàng!
Cú đấm thẳng vào chiếc va li khiến bề mặt của nó bị bóp méo. Phần lực hao hụt chuyển hóa thành năng lượng âm thanh và thay đổi hướng chuyển động của va li, tạo tiếng nổ to như súng săn. Đồng thời đẩy bay nó va vào cái cây cách đó mười mét, khiến va li hoàn toàn nát bét rồi sức cùng lực kiệt rơi xuống đất, theo sau là hàng đống lá cây rơi theo. Cái cây đứng tuổi to cao thế mà cũng rung lắc dữ dội một hồi mới chịu ngưng.
Nhưng sau một loạt những tiếng động mạnh liên tiếp, lại là khoảng không im lặng. Alap đứng tại vị trí tung ra cú đấm, chờ cho những chiếc lá cuối cùng rơi xuống mới lên tiếng, "Cũng được quá chứ nhỉ." Nụ cười nhếch mép đầy sát khí hướng về phía ba giờ.
Tại góc ba giờ đó, thanh niên đã đứng đó từ bao giờ, dáng khoanh tay ngạo nghễ, khoé miệng nhếch hờ trông vô cùng kiêu ngạo, "Đã nói rồi mà, tùy cô thôi."