Bình Hoa Giới Giải Trí Phản Công

Chương 1

“Phương Phỉ, con chính là con gái của nhà họ Cố chúng ta……”

“Nhiều năm như vậy, mỗi ngày mẹ rất nhớ con, nhớ đến nỗi trái tim tan nát……”

Tô Thiển mờ mịt nhìn tình cảnh rối loạn trước mắt, dựa vào vách tường lạnh lẽo, hô hấp khó khăn.

Nhất định là mình đang nằm mơ? Rõ ràng một phút trước vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, đột nhiên trong vũ trụ xuất hiện một loại sinh vật trôi nổi, tại sao như thế nào ngay sau đó lại bỗng nhiên tới một nơi xa lạ như vậy?

Hơn nữa theo nhận định chính xác thì vừa rồi mình còn bị một người ác ý đẩy một cái, vừa thật đúng lúc đầu đâm vào vách tường bên cạnh.

Nhưng rõ ràng không có khả năng có chuyện như vậy.

Với tư cách là thiên tài về phương diện trọng lượng sinh vật nặng giữa các vì sao, đừng nhìn tuổi của Tô Thiển không lớn lắm nhưng khi nghiêm chỉnh thì ngay cả Tổng thống của đế quốc cũng phải nhìn bằng con mắt của ngôi sao ngày mai.

Mới hơn hai mươi tuổi đầu mà bây giờ đã nắm giữ rất nhiều tri thức về phương diện sinh vật giữa các vì sao thì không nói, ở lĩnh vực phát biểu có rất nhiều sáng kiến của mình.

Nhưng mà trước đó tiện tay chiết tiếp hai gốc thực vật, không quá mấy ngày đã khôi phục được hoàn toàn mùi vị cà chua thời đại mới của Trái Đất, mỗi ngày Tổng thống ăn một miếng nhỏ chất độc hại cũng không ngăn được nước mắt rơi đầy mặt.

Tổng thống mạnh mẽ nhấn mạnh lần nữa, có Tô Thiển ở đây thì tương lai đồng bào ở các hành tinh có thể được thưởng thức mỹ vị tươi đẹp của Trái Đất là việc rất nhanh sẽ thực hiện được.

Đương nhiên Tô Thiển cũng đồng ý với lời nói như vậy.

Dù sao thì trước đó Trái Đất ô nhiễm quá mức nghiêm trọng, gϊếŧ chết rất nhiều động thực vật, thậm chí cuối cùng ngay cả con người cũng không thể sinh sống trong không khí ô nhiễm trên Trái Đất, bắt buộc phải rời khỏi Trái Đất.

Tuy rằng khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh đã để lại rất nhiều tư liệu lịch sử có giá trị về con người ngoài không gian lúc trước, nhưng có rất nhiều đồ vật tươi đẹp lại chỉ có thể nhìn thấy qua những con chữ buồn tẻ và hình ảnh tinh xảo trên máy tính.

Cũng may trời sinh Tô Thiển nhạy cảm với văn tự hơn người bình thường, lại có khứu giác không giống bình thường, thế nhưng căn cứ vào văn tự thời xưa và mùi vị, dáng vẻ, hình ảnh miêu tả cây cối mà nói, thì đó là một đôi bàn tay đẹp “toàn năng” được Tổng thống đế quốc khen tặng và có tri thức tuyệt vời về phương diện sinh vật học, thông qua sự khác biệt về chiết giâm cây, tỉ mỉ chăm chút, rất nhanh có thể phục hồi lại mười đến hai mươi loại mỹ vị bị tuyệt chủng.

Đương nhiên cái được gọi là “mỹ vị” phải được Tổng thống xác nhận, cuối cùng mấy thứ này ở Trái Đất có hình dáng ra sao, có mùi vị gì, Tô Thiển thật sự không biết.

Nhưng dù vậy đã khiến cho ngành kỹ thuật mới của đế quốc từ từ phát triển, và thiên tài có thể mang đến hi vọng cho toàn bộ kẻ tham ăn ở đế quốc Tô Thiển thì đi đến chỗ nào cũng được tôn trọng.

Chưa bao giờ bởi vì tuổi còn nhỏ mà bị người khác khinh thường, càng đừng nói là chuyện bị người đẩy đánh.

Trên đầu đau từng đợt, Tô Thiển theo bản năng buông tay, đập vào mắt là vết máu đỏ thắm.

Nếu nói trước đó vẫn là hoảng hốt thì sau một lúc Tô Thiển trực tiếp nổi giận.

Ở thời đại mới, đương nhiên người có thể thay đổi diện mạo muốn làm gì thì làm, những người khác đều phải động dao kéo biến mình thành dáng vẻ khác biệt, thế nhưng Tô Thiển là trời sinh đã quyến rũ.

Nhớ rõ lúc ở đế quốc còn làm một bản báo cáo điều tra, lúc biết không ít cô gái muốn sửa đổi diện mạo giống mình thì Tô Thiển đã lén lút đắc ý rất lâu.

Vừa sinh ra đã bị ném tới chỗ giáo dục trẻ em, nên từ nhỏ Tô Thiển đã không biết cha mẹ mình là ai.

Chính là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này khiến cho Tô Thiển đi đến chỗ nào cũng được yêu thích.

Đối với Tô Thiển mà nói, có một cặp cha mẹ không chịu trách nhiệm với con cái thật là xui xẻo.

Cũng may cha mẹ cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, nói ví dụ như cho cô một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết như vậy.

Đây chính là áo cơm cha mẹ cho, đương nhiên phải chăm sóc thật tốt. Không nói đến cái khác, lúc Tô Thiển tự mình soi gương cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Chính vì điều đó nên sẽ không thể lãng phí thời gian vào đồ vật vô dụng, nhưng Tô Thiển vẫn sẽ dành ra một chút thời gian để cẩn thận xử lý và sử dụng đồ dưỡng da, chỉ sợ hở ra một chút là sẽ tổn thương da mặt.

Gương mặt này ở trong lòng đồ tham ăn Tô Thiển đều quan trọng giống như mỹ vị đồ ăn.

Hiện tại thì tốt rồi, có người dám ra tay với mình thì không nói, còn làm đầu mình bị thương.

Sờ vào vị trí huyệt thái dương, cũng không biết miệng vết thương có sâu hay không, tuy rằng không lo lắng vấn đề để lại sẹo, nhưng bị thương như vậy thì hoàn toàn không thể nhịn.

Phải biết rằng ngày thường con muỗi đốt Tô Thiển một chút mà cô hận không thể đuổi gϊếŧ mười tám đời tổ tông nhà nó.

Lúc này hại cô chảy nhiều máu như vậy, có thể nhịn được xuống mới là lạ.

Vừa lúc ở bên cạnh có một cái côn bóng chày dựng ở trên tường, Tô Thiển tiện tay quơ lấy nhìn xung quanh một chút, vụng về đập về phía ấm pha trà giản dị để ở bên trên mặt bàn.

“Rầm” một tiếng giòn vang, ấm pha trà kia lập tức chia năm xẻ bảy, bị ngũ mã phanh thây tại chỗ.

Đập ấm pha trà còn không tính, Tô Thiển lại tiếp tục vung cây côn, ngay lập tức đĩa trên bàn rơi đầy mặt đất, những hoa quả linh tinh bày ở trên bàn cũng rơi khắp nơi.

Tiếng vang lớn khiến mấy người đối diện đang ôm đầu khóc to giật mình, có người gọi một tiếng “Bảo bối”, người mà cô gọi là “mẹ” cũng bị hoảng sợ, dồn dập nhìn về phía bên này, vô cùng khϊếp sợ đến nỗi không khóc ra được nữa.

Dáng vẻ đầy nước mắt của từng người, nhìn có chút chật vật.

Nhưng thật ra có một người thanh niên trẻ tuổi có vóc dáng cao to khuôn mặt khôi ngô phản ứng lại đầu tiên, sau đó bước lên một bước, nổi giận nói với Tô Thiển:

“Thiển Thiển cô đừng làm ầm ĩ nữa! Dáng vẻ này của cô thật sự rất khó coi, cô có biết hay không?”

“Cho dù cô có làm ầm ĩ nữa thì cô cũng không phải con gái nhà họ Cố, Phương Phỉ mới phải!”

“Nhiều năm như vậy, cô hưởng phúc ở nhà họ Cố cũng đủ rồi, hiện tại Phương Phỉ chỉ là lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về cô ấy, nếu cô còn có một chút lương tâm thì đừng tiếp tục gây rối ở chỗ này nữa!”

Tô Thiển bị anh ta giáo huấn có chút sửng sốt, càng giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (1).

(1) không hiểu được tình huống.

Cái gì mà con gái nhà họ Cố, cái gì mà mơ ước đồ vật của người khác, cuối cùng chỗ này là chỗ nào!

Hơn nữa cô lại rất thích đồ vật xinh đẹp, nhưng nó phải thật sự xinh đẹp mới được, tuy rằng người con trai trước mắt này coi như là đẹp mắt, nhưng đệm mũi, mắt đuôi động dao, chỗ môi cũng bị gọt mỏng…

Người như vậy mà còn dám chạy đến trước mặt mình xưng ông lớn?

Tô Thiển cười u ám, bỗng nhiên lại giơ cái côn bóng chày trong tay lên lần nữa, vô cùng chuẩn xác gõ qua vị trí đệm mũi của người con trai:

“Vừa rồi có phải là anh đẩy tôi hay không?”

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Tô Thiển vung cây côn lên, trong ánh mắt người con trai vẫn tràn đầy ghét bỏ…

Lần trước bởi vì lực hấp dẫn của mình mà người phụ nữ này dùng dao nhỏ khắc trực tiếp hai chữ “Cảnh Thiên” lên cánh tay, còn gửi hình ảnh máu chảy đầm đìa cho mình nhìn…

Lúc này không biết lại muốn làm chuyện xấu gì? Trước đây sẽ thuận theo cô ta một chút, cũng là nhìn vào mặt mũi nhà họ Cố, hiện tại đã biết được đối phương không phải là con gái nhà họ Cố, đâu cần phải giữ lại mặt mũi cho cô ta làm gì?

Muốn hại mình ở ngay trước mặt mình, đừng hòng…

Chưa chắc ý nghĩ thì Tô Thiển đã vung cây gậy lên.

Người con trai kêu thảm thiết một tiếng, nước mắt ào ào chảy xuống:

“Cô, cô……”