Chương 1: Vừa mới đến, phải tự giới thiệu mình
"Anh Triệu, anh đưa hành lý của mình cho bọn họ để kiểm tra." Từ Dịch Thành đứng phía sau lưng Triệu Nham nói.
Triệu Nham do dự vài giây rồi gật đầu, đưa túi đeo lưng và túi xách tay cho hai người mặc quần áo đen trước trược.
Sau đó một người bên cạnh đi qua, trong tay cầm một cái máy quét toàn thân anh một lần.
Chuyến này nhìn không biết còn tưởng rằng đang gặp mặt nguyên thủ quốc gia, nhưng Triệu Nham cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, xuýt xoa một chút.
Từ lúc vào sân, bàn tay anh vẫn đang đổ mồ hôi, nguyên nhân là vì mỗi một cửa ra vào ở nơi này đều phải bắt tay với các bảo vệ, nhìn còn khoa trương hơn trong phim.
Trước kia anh cũng chỉ biết công ty sắp xếp cho anh một người chủ mới, nhìn giống như rất có tiền, nhưng sau khi lượn một vòng, Triệu Nham cảm thấy đây không phải là có tiền mà là rất có tiền!
Triệu Nham có hơi sốt ruột mà xoa tay, nhìn hành lý của mình bị hai người kia lăn qua lăn lại để kiểm tra, mặc dù bên trong không có đồ gì nhưng bị xâm phạm riêng tư vẫn cảm thấy hơi bối rối.
Chờ Triệu Nham lấy lại hành lý của mình rồi thì Từ Dịch Thành cũng không dừng lại nữa, anh ta tiếp tục dẫn anh đi, vừa đi vừa giới thiệu: "Lầu một phía Đông là phòng dạ hội, phòng bếp, lầu hai là khu nghỉ ngơi, lầu ba là phòng khách, phía Tây là nơi riêng tư của chủ tịch Hàn, sau này cậu sẽ ở đây, để hành lý xuống trước rồi đi theo tôi."
Từ Dịch Thành đưa Triệu Nham đi đến phòng khách tầng 2 ở phía Tây, mở cửa xong tỏ ý để Triệu Nham đi vào.
"Được, anh Từ." Triệu Nham cũng không lề mề nữa, nhanh chóng bỏ đồ vào trong rồi nhân cơ hội nhìn lướt qua chỗ ở, sau đó vội ra ngoài.
Từ Dịch Thành tiếp tục đi đến tầng ba, "Tầng ba là phòng ngủ và phòng làm việc của chủ tịch Hàn, sau này công việc của cậu chính là chăm sóc chủ tịch, tôi đã xem thông tin công việc của cậu, đánh giá khách hàng trước đây cũng rất tốt, cậu đã ký thỏa thuận bí mật nên bắt đầu từ hôm nay có nghe thấy gì ở nơi này không không được lan truyền ra bên ngoài bằng bất kỳ hình thức nào, có làm được không?"
Triệu Nham gật đầu không chút do dự rồi nói: "Dĩ nhiên, bảo vệ riêng tư của khách hàng cũng là bổn phận của chúng tôi."
"Rất tốt."
Từ Dịch Thành đẩy một cánh cửa ra, bên trong là một căn phòng ngủ rất lớn, mặc dù tông màu đậm đơn giản nhưng bố trí lại rất xa hoa.
Bên trong phòng lớn là một người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên giường, bên cạnh là máy móc hiện đại tân tiếng cho bệnh nhân, Triệu Nham đoán có lẽ hắn là chủ mới thuê mình.
"Chăm sóc bệnh nhân hôn mê như thế nào, cậu là người chăm sóc chắc là cũng rất có kinh nghiệm, điều này tôi không muốn nói nhiều nữa, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một chút, chủ tịch Hàn ghét nhất là tiếp xúc cơ thể quá nhiều với người khác, cho nên ngoại trừ những lúc cần tiếp xúc ra thì tốt nhất không nên táy máy chạm vào cơ thể của chủ tịch Hàn."
Sau khi thấy Triệu Nham nghiêm túc đồng ý thì Từ Dịch Thành hài lòng gật đầu một cái: "Nếu cậu có chuyện gì có thể tìm bác Tuần, ông ấy là quản gia ở đây, phụ trách những chuyện lớn nhỏ."
"Được, anh Từ, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh Hàn."
Từ Dịch Thành: "Được, tôi đi trước, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi."
Triệu Nham gật đầu một cái rồi liếc mắt nhìn thanh niên mặc Âu phục chỉnh tề rời đi.
Cho đến khi chỉ còn lại anh và người đàn ông đang hôn mê trên giường thì Triệu Nham mới thở phào. Mặc dù thái độ của Từ Dịch Thành rất ôn hòa nhưng lại khiến anh có cảm giác áp bách, còn hoàn cảnh trên đường đi cũng khiến anh cảm thấy nơi này rất áp lực.
Bảo vệ không ai nói lời nào mà chỉ làm việc của mình, cũng không nhìn đi đâu, hơn nữa anh còn phát hiện cả trang viên lớn như vậy nhưng không có một người giúp việc nào cả, ngược lại có rất nhiều người máy trí tuệ rải rác ở khắp nơi.
Triệu Nham nhìn bố trí trong căn phòng một lượt, thứ thu hút cậu nhất chính là người máy đen tuyền, đường cong mượt mà nằm ở trong góc, nhìn giống như hết điện vậy.
Anh chậm rãi đi đến mép giường nhìn người đàn ông đang nằm trên đó, đuôi mắt có hơi hướng lên, sống mũi cao thẳng, môi mỏng tái nhợt không có chút máu, cằm cũng góc cạnh, tóm lại là một người đẹp trai.
Triệu Nham khẽ kêu lên hai tiếng, trong lòng cảm thấy tiếc thay, bộ dáng đẹp trai như vậy, lại còn có tiền, kết quả bây giờ chỉ có thể nằm ở đây không làm gì được, quả nhiên là ông trời ghen tị người có tài.
"Anh hàn, chào anh, tôi là Triệu Nham, là người chăm sóc đến đây để chăm anh."
Đây là thói quen của Triệu Nham, cho dù người thuê có nghe không thì anh cũng sẽ lễ phép chào hỏi, coi như là tôn trọng bệnh nhân mình.
Dù sao thì người như bọn họ cũng thấy sinh ly tử biệt nhiều rồi, ai cũng đều phải có sự kính sợ đối với sinh mệnh.