Những Áng Mây Trôi Về Một Hướng

Chương 10: Ốm

Lên phòng, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, ánh mắt của chị mãi xoáy vào trong tâm trí tôi, nhiều thắc mắc cứ ngổn ngang trong lòng.

Khó khăn lắm tôi mới mơ màng dần đi vào giấc thì chợt nghe tiếng cánh cửa cạch một tiếng.

Tôi cũng mặc kệ, thật sự lúc đó tôi quá díu để mở mắt ra rồi.

Rồi có tiếng nói rất nhỏ vang lên như thể ai đó đang thì thầm bên tai tôi, không nghe rõ nữa…

Không nghe rõ…

Dường như xen vào đó là cả tiếng thở dài…

Cảm giác như mặt đất xung quanh bị lún xuống.



Mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa, một cơn gió lạnh đầu đông ập vào trong phòng qua ô cửa sổ đang mở, cái lạnh giá luôn khiến người ta lười ra khỏi giường.

Nhưng mê thật, mê cái mùa đông rét mướt này, chắc vì thế nên tôi có thói quen mở cửa sổ khi đi ngủ.

Rồi chợt nhận thấy dưới chân hơi nằng nặng, tôi ngồi dậy liếc mắt nhìn xuống cuối giường.

Là con Xe.

Xí, có ổ mà không ngủ, cứ đi ngủ lang thế.

Bảo sao hôm qua trong lúc mơ màng tôi lại cảm thấy giường mình lún xuống.

Tôi thò tay nựng nựng hai bên má nó.

“Ăn no ngủ kỹ nên béo lên kha khá rồi.”

“Ửu…” Nó rên một tiếng, quay mặt đi.

“Dỗi cái gì, chấp nhận đi bé, sự thật mất lòng.”

Tôi bĩu môi với nó, tiện tay cầm lấy điện thoại lên, màn hình hiển thị 6h sáng. Ờm, tôi rất nghi ngờ nhân sinh.

Điện thoại nhảy nhầm giờ à? Sớm thế?

Nhưng mà lạnh quá, không dậy nổi.

Oằn èo mãi đến 7h kém tôi mới vác xác dậy.

Thực tế là tôi vác xác và chăn bông dậy…

Xuống dưới nhà, đập vào mắt là cảnh tượng mẹ con tình thương mến thương, mẹ đang múc cháo cho con gái ruột Nguyệt Dương, còn khi mẹ nhìn thấy đứa con ghẻ là tôi đây thì ờm…

“Mày có cất ngay cái chăn đi không Len?! Nó mà bẩn thì mẹ không giặt được cho mày đâu!”

“Vầnggg, một lát nữa thôi mà.”

Mẹ lườm tôi, rớt nước mắt.

“Mặc áo len đi đôi tất vào, sao cứ quần đùi áo cộc tồng ngồng thế? Mày có biết rét là gì không? Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, cứ phải để mẹ nhắc là sao?!”

“Con biết rồi mà, khụ khụ!”

Ngậm ngùi quyến luyến chia tay cái chăn yêu quý, tôi vác xác xuống nhà lần hai.

He he, lần này trên bàn ăn xuất hiện thêm bát cháo của tôi rồi.

Tôi ngồi xuống phía đối diện với Nguyệt Dương, hít lấy hít để mùi cháo gà.

“Thơm quá, khụ khụ khụ!”

Mẹ liếc nhìn tôi: “Lại đi ngủ mở cửa sổ à?”

“Ờm… bố đi làm rồi ạ?”

“Đi rồi, cô đừng có đánh trống lảng với tôi, ốm mấy trận rồi mà không chừa cái tật đấy.”

“Hì hì.”

“Khụ khụ khụ khụ…” -Bỗng chợt Dương ho một tràng dài, gương mặt chị đỏ bừng lên nhưng nhìn lướt qua thôi cũng thấy nét nhợt nhạt, lòng tôi hơi quặn lại.

Tôi lo lắng: “Chị ốm à?”

Tôi vội vàng đưa ly nước cho Dương, chị đón lấy.

Mẹ vuốt lưng cho chị: “Dương nó nhạy cảm với cái lạnh đó giờ rồi, nhưng con bé không có thói quen mở cửa sổ toang hoác như ai kia, ra ngoài cũng mặc ấm lắm, sao lại ốm nặng hơn cả Len nhỉ?”

Mẹ ngờ vực nhìn Dương: “Con đi ngủ quên đóng cửa sổ à?”

“Khụ khụ, không ạ.” Dương vừa ho vừa uống nước tôi đưa, giọng chị khàn đặc.

“Không lẽ đêm qua hai đứa ngủ cùng nhau?”

“Khụ khụ khụ khụ…”

“Không ạ, hôm qua con ngủ với Xe mà?”

“Thế hả? Sao mẹ nhớ tối qua Xe nằm ở giường mẹ nhỉ?”

Trong lúc tôi đang đần ra vì khó hiểu, mẹ lại hỏi: “Hai đứa đang chiến tranh lạnh à?”

Tôi trả lời ngay: “Không đâu khụ khụ.”

“Bọn con có chút hiểu lầm thôi.”

Hiểu lầm gì?? Chị chắc là giữa chúng ta có hiểu lầm gì không không?

Tôi hơi nhíu mày: “Chúng ta thì có hiểu lầm gì thế?”

Mẹ tôi bất lực: “Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, có chuyện gì thì ngồi lại nói chuyện cho tử tế, thuốc ở trong tủ y tế vẫn còn, trên đấy có liều lượng rồi. Hai đứa ăn xong thì uống đi, hôm nay phải trả hàng cho khách nên mẹ ra tiệm đây.”

"Vầng."

“Nhớ phải uống thuốc, hai đứa tự để ý nhau nhé, có gì thì gọi cho mẹ.” Vừa nói mẹ vừa quàng khăn, cầm theo cái túi ở trên giá treo.

“Mẹ cứ đi đi.”

“Ừ, mẹ đi đây.”

Mẹ đi rồi.

Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng meo meo của Cốp.

Tôi ăn xong, đứng dậy lấy thuốc, tôi lấy cả phần của chị.

Tôi ghét cái bầu không khí gây bí bách này, đành mở lời: “Chị xin nghỉ làm rồi à?”

“Ừ.”

“Mẹ bảo chị xin nghỉ.” Giọng Dương cứ khàn đặc, còn nghèn nghẹn như bị nghẹt mũi.

“Chúng ta có hiểu lầm gì thế?” Tôi hỏi lại lần nữa.

Dương không trả lời.

Tôi cũng không cố chấp hỏi lại.

Đột nhiên chị nói với giọng nhàn nhạt: “Cảm xúc cá nhân của em, em nên tự biết thì hơn.”

Chị vẫn tập trung ăn bát cháo của mình, chị ăn rất chậm, trong lúc nói chuyện chị cũng không ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Nhưng mà nhớ lại điều gì? Chúng tôi né tránh nhau từ hôm ở nhà Nhật về, tôi tránh chị vì chị có người chị thích rồi, tôi phiền lòng. Còn chị thì sao? Tôi không có đoạn ký ức rõ ràng nào trong lúc uống say cả.

Tôi nghĩ tôi nên hỏi Minh Dương thử xem, nhưng mà con cún Minh Dương hôm đấy cũng say ngoắc cần câu, chẳng biết có giúp được gì không nữa.

Tôi đẩy mấy viên thuốc về phía chị: “Thuốc của chị.”

“Cảm ơn khụ khụ…”

Tay tôi khẽ run lên, chị đang khách sáo với tôi à?

“Chị… chị gọi cho anh Nhật chưa?”

Dương hơi nhíu mày khó hiểu: “Để làm gì?”

“Chị ốm mà, chị nên bảo một tiếng với người yêu chị…?” Vừa nói tôi bừa cụp mắt, trong lòng chua sót đến lạ.

“Không, có tý sốt, cảm mạo, khàn giọng cộng thêm đến kỳ sinh lý thôi, nói ra mất công người khác lo lắng.”

À thì ra chị sợ người yêu chị phải lo lắng.

Chị không nỡ để người ấy phải lo lắng nhưng lại vô tâm liệt kê bệnh trạng ra khiến cái đứa ẩm ương đơn phương chị như tôi phải sốt ruột.

Tôi bật dậy, đưa tay sờ lên trán chị: “Chị bị sốt nữa à?”

Chị hơi né tay tôi: “Không sao, uống thuốc là khỏi.”

Tôi hơi thảng thốt trước sự né tránh của chị.

Tôi tự an ủi mình, chắc chị ốm nên chị mệt thôi.