Chẳng mấy chốc chúng tôi đã về đến tòa chung cư chỗ anh Nhật.
Ngửa cổ nhìn tòa chung cư cao ngất cùng nền trời xám xịt như muốn mưa, tôi buông tiếng thở dài.
Nơi đây cũng được coi như là căn cứ bí mật của chúng tôi. Do những năm gần đây người nhà anh Nhật định cư hết bên Đức rồi, vả lại căn chung cư này cũng là nhà riêng của anh nên mỗi lần đông đủ hay có dịp gì là lại tụ họp ở đây. Còn về Hoàng Vy, con bé nhỏ hơn tôi một tuổi, có vẻ như chỉ về Việt Nam một thời gian rồi lại đi, không định ở lại lâu dài.
Lúc tôi và thằng Dương bước vào trong nhà, một làn gió trời mát lạnh mát ập vào mặt.
Nhìn qua ô cửa kính đang mở toang ở ban công, ngoài trời gió lốc ầm ầm, cát bụi và lá khô bị thổi tung lên, thỉnh thoảng lại có những tiếng sấm rền vang, một vài tia sét rạch ngang bầu trời sáng lóa.
Rồi, mưa nặng hạt.
“Mưa rồi!”
Tôi vội vàng chạy ra ban công, vươn tay đóng cửa lại nhưng hình như cái tay nắm cửa bị hỏng rồi, tôi vừa buông tay, cánh cửa mới được đóng vào lại mở tung ra rầm một cái.
Gió to quá khiến mưa hắt cả vào trong nhà.
Thằng Dương vừa rồi còn loay hoay với đôi giày, giờ cũng chạy ra kéo cửa giúp tôi.
Chắc do tay nó to, đóng cánh cửa rầm rầm hai lần, cái cửa im thít không bung ra nữa.
…
Do nó đấy, không phải do tôi vô dụng đâu.
Tiếng mưa rào rào bên ngoài cũng nhỏ dần theo cái đóng cửa, những hạt mưa táp mạnh vào cửa kính, rơi xuống nền đất tạo thành bọt nước trắng xóa trong chốc lát rồi tan đi.
Mưa thích thật.
Vừa quay người lại, đột nhiên một cái khăn tắm từ đâu phủ lên đầu tôi.
“Chị…”
Không biết chị Dương đã ở sau lưng tôi từ lúc nào, vươn tay chỉnh lại cái khăn trên đầu tôi, chị đứng rất gần tôi. Chị hơi cúi đầu, chỉ một chút nữa thôi, tôi có cảm giác như chị sắp ngả vào người tôi đến nơi.
Trái tim tôi chợt lỡ một nhịp, nó lại thổn thức rồi, nhưng lần này còn mang theo sự nặng trĩu đến khó tả.
Tôi thấy chị khẽ nhíu mày, chị dùng bàn tay ấm nóng bao lấy gương mặt đẫm nước mưa của tôi, nhẹ nhàng xoa lên khóe mắt tôi, xoa lên cục u trên trán tôi.
“Bị làm sao đây? Sao lại khóc?”
Thế mà trước lúc về đây chó Dương còn bảo mắt tôi hết sưng rồi.
“Không…”
“Bao giờ mới hết lo lắng cho em được đây?”
Ánh mắt Dương phức tạp lắm, cảm giác như chị có cả ngàn điều muốn nói với tôi nhưng cuối cùng lại là chẳng gì cả.
Chị biết không, sự dịu dàng của chị làm tôi chết chìm trong đó, vùng vẫy cũng không thoát ra được.
Thằng Dương đứng bên cạnh tôi thấy thế thì chọc ngoáy: “Chị làm như chị yêu bé Len lắm, còn chẳng nhận ra nổi tý tình cả— á á…”
Tôi vươn tay véo mạnh vào eo nó một cái.
Không ấy mình bớt lo chuyện bao đồng đi được không?
Chị Dương khó hiểu nhìn hai chúng tôi.
Tôi gượng cười, lắc đầu nguầy nguậy với chị.
Rồi Hoàng Vy từ trong bếp đi ra, con bé đưa cho thằng Dương một cái khăn tắm.
“Lau đi.”
Ờm?
Chu đáo ghê, tự nhiên thấy Hoàng Vy cũng không đáng ghét lắm.
Thằng Dương cầm lấy khăn tắm nói cảm ơn với con bé.
Đúng lúc này cánh cửa nhà đột nhiên mở ra.
Là anh Nhật.
Hình như anh vừa đi mua đồ về, còn may mắn được hứng trọn cơn mưa rào ngoài kia, cả người ướt đẫm, trên tay vẫn còn cầm theo hai ba túi đồ đạc lỉnh kỉnh.
“Mưa to quá.”
Thằng Dương thấy thế thì vội vàng bước ra xách đồ giúp, tiện tay ném cái khăn vừa rồi Hoàng Vy đưa cho lên đầu anh Nhật.
“Có bị đần không? Sao không trú ở đâu đó ngớt rồi về?”
Nhật vừa nói vừa vò đầu thằng Dương: “Cách nhà có vài bước chân, không sao. Sao mày cũng ướt không khác gì anh thế?”
“Kệ em đi.”
Nhìn cái mặt tối tăm của thằng Dương là biết nó đang xót ai đó rồi. Tôi cười chua chát, nói: “Anh mà ốm thì lại mất công có người lo lắng.”
Nhật nhếch miệng cười: “Ai?” Anh liếc nhìn tôi và chị Dương.
Tôi chợt khựng lại.
Tôi muốn ẩn ý nhắc đến thằng Dương nhưng có vẻ như người Nhật ngầm hiểu lại là chị Dương. Ừ, là chị Dương.
Tôi nhận ra chị Dương đang quàng tay qua vai tôi, bàn tay chị còn đặt lên đầu, lau tóc cho tôi.
Tôi gỡ tay chị ra, cúi đầu nở nụ cười khổ: “Dương, tất nhiên là chị Dương của anh rồi.”
Không hiểu sao khi câu này vừa được thốt ra, bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ, cả căn phòng đột nhiên lặng như tờ.
Tôi nói gì sai sao?
Không hề.
Rồi người phá tan cái bầu không khí kinh dị này là Hoàng Vy.
Con bé cầm thêm một chiếc khăn nữa ra cho thằng Dương, thằng Dương đưa tay ra định đón lấy nhưng không, Hoàng Vy tận tay phủ cái khăn lên đầu nó.
“Đừng để bị ốm.”
Sao cứ thấy quái quái??
Câu này em nên nói với anh Nhật mới đúng chứ em gái?? Sao từ nãy đến giờ em để ý mỗi thằng Dương thế?
Có vẻ như thằng Dương cũng thấy kỳ lạ nhưng vẫn an phận tự lau nước mưa trên người.
…
Hôm đó, bên ngoài trời mưa mãi không ngớt, chúng tôi ngồi trong nhà ăn uống, nói với nhau rất nhiều, hàn huyên những kỷ niệm hồi còn trẻ trâu, nghịch ngợm phá phách, tâm sự về những chuyện khi trưởng thành. Tôi cũng không nhớ rõ chúng tôi đã nói những gì, có rất nhiều rất nhiều chuyện xoẹt qua trong đầu.
Ai cũng uống rất nhiều, trời đất quay cuồng, nói năng loạn xạ.
Không biết đã qua bao lâu, đến lúc tôi mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là hai bóng người lờ mờ chồng chéo lên nhau.
Tôi chớp mắt mấy lần tầm nhìn mới trở nên rõ ràng.
Gì thế nhỉ?
À, chỉ là anh Nhật đang cúi người hôn lên môi thằng Dương còn say như chết kia…
Hở?
Ảo giác à?
Không, đúng mà.
Tôi uống nhiều quá rồi, đầu óc đau như muốn nổ tung.
Lờ mờ nhắm mắt lại, cố gắng mở ra lần hai nhưng vẫn là khung cảnh đấy, chỉ là lần này anh Nhật quay ra nhìn tôi, tay anh đặt lên môi khẽ suỵt một cái.
Tôi vô thức hơi gật đầu, rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
…
Lần thức dậy tiếp theo tôi đã đang ở nhà rồi, chắc chị Dương đưa tôi về.
Đầu vẫn đau như búa bổ.
Trái tim vẫn âm ỉ như có dằm.
Rượu chè hại thân quá, yêu đơn phương cũng thế.
Chết trong nhà tắm khoảng một tiếng đồng hồ, lúc này tôi mới đi xuống phòng khách, 11 giờ trưa nhưng hình như không có ai ở nhà cả, bố, mẹ, Dương đều không có nhà.