Những Áng Mây Trôi Về Một Hướng

Chương 7: Trùng hợp chúng tôi cùng là kẻ thất tình

“Sao Hoàng Vy lại gọi Dương là chị dâu?”

Tôi khó hiểu nhìn anh Nhật và chị Dương.

Hai người còn chưa trả lời, Hoàng Vy đã lên tiếng: “Thì là chị dâu nên mới gọi chị dâu đấy.”

??

Tôi nhíu mày: “Ăn nói cho đàng hoàng, Dương chưa cưới hỏi gì, tôi còn chẳng thấy chị ấy yêu đương thì sao có thể là chị dâu của cô được.”

Hoàng Vy nhún vai: “Cô không thấy đâu có nghĩa là chị ấy không yêu ai, trên dưới cả nhà bác tôi đã nhận định chị ấy là con dâu rồi.”

“Bác cô?”

“Đúng thế, nhà anh Nhật đấy.” Hoàng Vy đá mắt sang Nhật.

Lòng tôi khẽ nhói lên, Dương với Nhật yêu nhau?

Nhưng đâu ai nói gì với tôi, Dương về bao nhiêu lâu chị cũng không hề nhắc đến.

Nhưng…

Tay tôi hơi run, có một nỗi sợ vô hình nào đó trào lên trong tâm trí, trái tim nơi l*иg ngực cứ nặng nề trầm xuống.

Tôi nghi hoặc nhìn hai người.

Không một ai lên tiếng phủ nhận thông tin kia.

À…

Ra là thế…

Lúc này, Nhật mới lên tiếng nói một câu mập mờ, vừa nói anh vừa bước đến khoác lấy tay chị Dương: “Có gì đâu mà phải tranh cãi, chuyện là thế đấy, mấy đứa hiểu thế nào thì hiểu.”

Lời nói mập mờ nhưng hành động lại rất rõ ràng.

Tôi đưa mắt sang nhìn chị Dương, chị không lên tiếng, chỉ im lặng đứng đó nhìn tôi.

Tôi âm thầm lùi chân bước đến đứng cạnh thằng Dương, vừa bước tôi vừa cười: “Thế thì là chuyện vui rồi.”

Tôi liếc thằng Dương, nó bình tĩnh lắm như thể thông tin này không đủ để làm nó sốc vậy.

Nhưng tôi với nó đã thân nhau bao nhiêu lâu chứ?

Nó khoác tay qua vai tôi, nói với mọi người: “Đừng đứng nói chuyện ở đây nữa, mình về nhà anh Nhật trước đã. Chị Dương yêu dấu, chị có lái xe đến thì chở Nhật của chị với “em dâu” của chị về trước nhé? Em với Len có việc ghé qua chỗ này một lát.”

Chỗ nào??

Chị Dương vẫn nhìn tôi, chị khẽ nói: “Được.”

Hai người còn lại cũng không có ý kiến gì.

Thế là năm người chúng tôi cùng mấy vali đồ của Nhật và Hoàng Vy rồng rắn nhau ra xe.

Lúc ra khỏi sân bay, thằng Dương cố ý kéo tôi đi chậm lại, nó vuốt tóc tôi nói nhỏ: “Không sao mà.”

Tôi còn đang cố điều chỉnh tâm trạng, đang cố để lát nữa vẫn có thể tỏ ra tự nhiên nhất.

Nhưng một câu an ủi của chó Dương thôi, mọi thứ trước mắt tôi nhòa đi, ngược lại với bóng dáng của chị trong tâm trí tôi, bị cơn đau khắc hằn lên đến rõ ràng, nước mắt tôi cứ thế tràn ra.

Thấy thế nó chép miệng một tiếng: “Chẹp, biết trước sẽ thế mà.”

Thằng Dương dẫn tôi quay lại, nó ngồi cạnh tôi trên băng ghế.

Không biết nữa… không còn tiếng lào xào ngoài kia, vang bên tai là tiếng nức nở của chính mình, nước mắt giàn giụa trên gương mặt, rơi xuống vạt áo.

Trái tim tôi đau quá…

Có thứ gì đó như đang rách toạc ra vậy, rách đến nát bươm.

Đáng lẽ tôi nên vui, vui vì thấy chị tìm được người mình yêu, người đó còn là người chúng tôi hiểu rất rõ…

Đáng lẽ ra nên vui…

Mà sao trong đầu cứ luẩn quẩn dáng vẻ im lặng không phủ nhận của chị, trong lòng thì khó chịu khôn nguôi.

Vốn tôi còn tưởng tôi không thích chị đến vậy, đến giờ chợt nhận ra tình cảm này không nhẹ nhàng như tôi tưởng, nó cứ nặng nề bao chùm lấy tôi từng ngày, từng ngày.

Không có được nhưng cũng không buông được.

Không biết qua bao lâu, không biết người xung quanh đã ngoái lại nhìn chúng tôi bao nhiêu lần, thằng Dương vẫn im lặng ngồi cạnh tôi.

Nhìn cái dáng vẻ trầm lặng của nó, tôi lau nước mắt, vừa nấc cụt vừa hỏi: “Ê… ức mày thích anh Nhật à?”

“Ừ.”

Nó liếc nhìn tôi: “Nhìn ra à?”

“Ừ… ức… lâu chưa?”

“Rồi.”

“Bao lâu?”

“Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau.” Nó nở một nụ cười chua xót.

Tôi sững người.

Thì ra thời gian nó thích Nhật cũng không kém thời gian tôi thích Dương là bao.

Nực cười thật, sao chúng tôi lại tự chuốc khổ vào người thế này.

Tôi xoa đầu nó, nói lại câu nó nói với tôi: “Không sao mà.”

“Ừ.”

“...”

“Khóc xong chưa?”

“Xong từ nãy rồi cha nội.”

“Bé Len này…”

“Ừ?”

“Mày khóc xong trông xấu—”

“Đừng sủa tiếng chó nữa, cảm ơn.”

Thằng Dương chớp chớp mắt nhìn tôi: “Lát nữa còn ghé nhà Nhật ăn uống nữa.”

Tôi hoảng hồn: “Bỏ mẹ, mắt tao có sưng không?”

“Đoán xem.”

“...”

“Mày ngồi đây khóc 30 phút rồi, chắc không sưng đâu.”

Chó Dương.

“Ê, hay đi ăn kem đi, hoặc đi đâu đó đỡ sưng rồi về nhé, nhé?”

“Đi.”

Ô nãy giờ tôi vẫn ở trong sân bay luôn đấy.

Chậc, bảo sao lúc nãy thấy nhiều người ngoái lại nhìn đến thế, thế mà thằng khùng kia vẫn ngồi im bên cạnh tôi được.

Có lẽ lúc đó trong lòng nó cũng đang có nỗi đau giống như tôi…

Xúc động quá, lát nữa mua loại kem đắt nhất cho nó trả tiền mới được.

Ờm, bằng một cách thần kỳ nào đó trong lúc đi ăn kem với thằng Dương, tôi bị trượt chân ngã đập đầu vào cạnh bàn của quán.

“...”

Ừ, chuyện là thế đấy.

May mà đấy là cái bàn nhựa, trán tôi chỉ bị sưng lên thôi.

Cơ mà kỳ diệu thật, sự ngu si của tôi được tỏa ra mọi lúc mọi nơi, muốn giấu đi cũng không giấu nổi luôn đấy.

Ai thấu nỗi đau này.

Chủ quán thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi không sao.

Thằng Dương sợ tôi bị ngã đập đầu ảnh hưởng đến não bộ, cứ hỏi đông hỏi tây tôi mãi.

“Bé Len, trả lời đi nào, hai cộng hai bằng mấy? Có nhớ mày vừa thất tình không? Có bị đau đầu không?”

“...”

Muốn vả nó.

“Bé Len à, mày có lý do để giải thích cho đôi mắt sưng rồi đấy.”

“Ừ.”

Vâng, vừa thất tình khóc sưng cả mắt, trên trán có một cục như sừng đang nhú, chân bị bong gân.

May mà vẫn có thằng Dương bên cạnh, nó còn đi mua băng dán cho tôi.

Vừa trùng hợp chúng tôi cùng là kẻ thất tình.