Giám đốc viện bảo tàng vừa bắt đầu giới thiệu bộ sưu tập mới mà bảo tàng thu thập được: “Chúng tôi đã thu thập một số bức tranh nổi tiếng, tiêu biểu là các tác phẩm còn sót lại của Thanh Tùng.”
“Khoan, chờ một chút, đó không phải là đồ Tưởng nhị thiếu gia mang đến hôm nay sao?”
Trong bữa tiệc, không biết ai hô to một câu, ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung lên màn hình,
Giám đốc trên màn ảnh rộng chiếu bức tranh: “Chúng tôi đã mời một chuyên gia để thẩm định.”
Ngay sau khi bức tranh xuất hiện, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều im lặng.
Vì bức tranh đó giống hệt món quà Tưởng Văn Đào vừa tặng, để khoe khoang, Tưởng Văn Đào vừa cố ý để người ta trưng bày toàn bộ bức tranh, không ngờ nhấc đá đập vào chân mình, lần này tất cả mọi người đều nhận ra, bức tranh xuất hiện trên màn ảnh rộng kia giống tranh của anh ta.
Đó là một bảo tàng có thẩm quyền, có rất nhiều chuyên gia giám định, mọi người ở đây đều biết rõ, chắc chắn tranh Tưởng Văn Đào vừa mang đến là giả, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Tưởng Văn Đào.
Tưởng Văn Đào lập tức bị nhiều ánh mắt không rõ ẩn ý nhìn chăm chú như vậy, trong phút chốc trở nên đỏ mặt, hét lên: “Ai? Ai thả nó ra!”
Lâm Úc bị tiếng rống của anh ta dọa, móng vuốt buông ra, điều khiển từ xa rơi xuống đất, ấn đến nút trở về ban đầu, vì thế cuộc phỏng vấn trên màn ảnh rộng biến mất, lại trở về hình ảnh chúc mừng sinh nhật Hoắc Chính Gia, mấy chữ to cực kì châm chọc đập vào mắt mọi người: Chúc ngài thêm một tuổi, ngày nào cũng khỏe như hôm nay!
Sắc mặt Hoắc Chính Gia tái mét, tay run rẩy dữ dội: “Cái này, cái này...”
Hoắc Vọng nhìn ông ta một cái, nhướng mày nói: “Đừng tức giận, tuy mang đồ dỏm đến lễ mừng thọ tám mươi của ngài, nhưng tôi nghĩ hẳn Tưởng nhị thiếu cũng không cố ý.”
Nhìn như khách khí, lập tức chà đạp lên mặt mũi của Hoắc Chính Gia. Những người khác trong bữa tiệc không thể giả câm điếc, có người nhịn không được cười thành tiếng, một số nhìn về phía Tưởng Văn Đào như đang xem kịch hay.
Các vị phu nhân tao nhã che miệng, nói với Trần Minh Hồng cũng đang lộ sắc mặt khá khó coi: “Aiz, có vẻ Tưởng nhị thiếu cũng không thật sự quan tâm đến con gái của bà, nếu không sao lại phạm sai lầm lớn như vậy.”
Không ngờ lại tặng đồ giả, còn gióng trống khua chiêng, cuối cùng lại bị vạch trần tại chỗ.
Xem ra Tưởng nhị thiếu gia lại muốn trở thành trò đùa trong giới thêm nửa năm.
Lúc đó Trần Minh Hồng khoe khoang với họ, vậy mà bây giờ, cái tát vô hình trên mặt bà ta rất đau, nhưng bà ta không dám trở mặt hoàn toàn, chỉ có thể nhịn, lộ ra nụ cười giả lả: “Hẳn là bị lừa, đứa nhỏ Tưởng gia này quá lo lắng cho tiệc mừng thọ của cha tôi nên mới sơ suất như vậy.”
Các phu nhân không cảm kích, cười cười rồi tránh xa bà ta.
Mà Hoắc Tri Tri vốn đang lại gần kéo Tưởng Văn Đào, vẻ mặt ngượng ngùng cũng không suy nghĩ được sâu sắc như vậy, cô ta còn quá trẻ, không giấu được suy nghĩ, khuôn mặt lập tức xấu hổ.
Cũng không nhịn được mà vươn tay kéo Tưởng Văn Đào, lỗ chân lông toàn thân đều kêu gào: muốn chạy trốn.