Trong một ngõ nhỏ tối tăm không nhìn thấy điểm cuối, đống rác thải chất đống ở hai bên đường bị mèo hoang lục lọi, bốc ra mùi hôi thối tởm lợm, đôi giày trắng vừa mới đặt chân vào ngõ nhỏ đã bị nước bùn té lên làm bẩn.
Rõ ràng là lối đi quen thuộc đến nhà cũ, nhưng chẳng hiểu sao Lâm Ngôn cảm thấy sợ hãi.
Không biết từ khi nào, cậu phát hiện ra bản thân đang sống trong một cuốn tiểu thuyết có motip cũ rích đầy cẩu huyết*.
*Máu chó. Ý nói phi logic, thường sáng tác để thoả mãn tâm lý phản nghịch, thuật ngữ này thường dùng chế giễu những bộ truyện ảo tưởng, cực kỳ không thực tế.
Vai chính công thời niên thiếu yêu say đắm một nam sinh, nhưng không dám công khai thừa nhận bản thân là đồng tính, cho nên bày đủ lý do để bắt nạt cậu, nhục nhã cậu, thậm chí còn bồng bột nảy ra ý tưởng cưỡиɠ ɧϊếp cậu.
Đỉnh điểm là khi cậu tuyệt vọng tự tử, vai chính công mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra được tình yêu mà hắn dành cho cậu, nhưng đoạn tình cảm này được phát hiện quá muộn, người hắn thầm thương đã chết, cuối cùng đành phải đau khổ cất giấu dưới đáy lòng, thầm xem cậu như bạch nguyệt quang, sau này gặp được vai chính thụ có diện mạo tương tự với bạch nguyệt quang tận bảy tám phần, hắn lại lần nữa không khống chế được cảm xúc, đi cưỡиɠ ɧϊếp người ta, trải qua mấy lần ngược thân ngược tâm, mới buông bỏ được bạch nguyệt quang mà yêu thế thân.
Mà Lâm Ngôn lại chính là bạch nguyệt quang đáng thương đó, hiện tại cậu sắp gặp phải tình tiết bị cưỡиɠ ɧϊếp, biết được trước tương lai và nhớ đến khoảng thời gian bị theo dõi, trong lòng cậu như có một tảng đá đè nặng, một nỗi bất an từ từ bao trùm.
Khi cậu biết được vận mệnh tăm tối của mình, ngày nào cũng cố gắng lảng tránh tên chó điên kia, vào những ngày không đi học, thì đến hiệu sách làm việc kiếm tiền, dốc hết sức giảm đi sự tồn tại của bản thân, trở thành kẻ vô hình, để không hấp dẫn sự chú ý hắn.
Một con người có tính cách dịu dàng, hoạt bát lại chợt trở thành một kẻ âm trầm yếu đuối, sợ hãi giao tiếp với người lạ, không hoà nhập với bạn bè trong lớp, ở hiệu sách cũng chỉ im lặng hoàn thành công việc, trầm mặc đến nỗi nhân viên cửa hàng còn tưởng cậu là người câm.
Sinh hoạt nhàm chán và nhạt nhẽo cứ trôi qua chậm rãi, ngày tháng bình lặng như nước, cậu đã lên kế hoạch sau khi đậu đại học thì chuyển đến thành phố khác, muốn thoát khỏi cốt truyện, thoát khỏi vai chính.
Nhưng có đánh chết cậu thì cậu cũng không ngờ rằng.
Nỗ lực mấy tháng qua đã đổ sông đổ bể, bởi cậu đã lọt vào tầm ngắm của chó điên.