Trương Hiểu Văn không hiểu kích thước lớn nhỏ gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trương Thừa Quang, cuối cùng Trương Thừa Quang đẩy con gái đi đến chỗ thanh toán.
Trương Thừa Quang xách túi lớn túi nhỏ từ cửa siêu thị đi ra, Trương Hiểu Văn thì ôm lấy cánh tay hắn, hai người vừa nói vừa cười, để cho người bên ngoài nhìn đều tưởng họ là một đôi tình nhân.
Trương Hiểu Văn học đại học ở thành phố nên hai người chỉ chốc lát sau đã về đến nhà, nhà Trương Hiểu Văn ở trong khu chung cư cao cấp, sau khi hai người về nhà, Trương Thừa Quang bắt đầu chuẩn bị cơm tối, Trương Hiểu Văn do mặc thêm một cái áo khoác trong thời tiết nóng bức như này mà toát mồ hôi hột, cô trở về phòng tắm rửa, sau khi giặt xong lấy ra bộ đồ ngủ thường mặc trong trường rồi lại đến phòng khách.
Cô thấy ba bận rộn nên tiến lên giúp đỡ, Trương Thừa Quang nhìn thấy bộ đồ ngủ con gái đang mặc suýt chút nữa làm bát trên tay trượt xuống, một cái váy ngủ thắt eo chỉ che đến gốc đùi, nhìn lên trên, núʍ ѵú của con gái đứng thẳng trong vải, giống như muốn được sờ...
Trương Thừa Quang lập tức bỏ đi ý niệm sờ con gái, không thể làm như vậy, hắn lắc đầu ý bảo con gái ngồi xuống.
Trương Hiểu Văn thấy ba không cần cô giúp thì ngồi xuống đợi cơm ăn, cô chống cằm mê mấn nhìn sườn mặt lúc bận rộn của ba.
Không thể không nói khuôn mặt và dáng người của ba cô mê hoặc không ít phụ nữ, nhưng ba cô không hề muốn bước thêm bước nữa, cô nghĩ nếu ba có một người đi cùng, vừa nghĩ đến khi ba cười với mấy người phụ nữ xa lạ, nắm tay cô gái xa lạ, trong lòng cô sẽ khó chịu biết bao.
Lúc Trương Thừa Quang mang sườn kho đặt trên bàn thì thấy Trương Hiểu Văn đang phùng mang trợn má. Mỗi khi nhìn thấy con gái tức giận, hắn lại không kìm nổi phải tới bóp vài cái như đang bóp một chú cá nóc nhỏ.
Hắn đặt bát đũa trước mặt con gái, nói: “Ai chọc cho Văn Văn nhà chúng ta giận rồi?”
Trương Hiểu Văn càng nhìn mặt ba càng thấy tức, chỉ cần nghĩ tới chuyện sau này ba sẽ nhìn người phụ nữ khác một cách cưng chiều như thế, cô càng thêm tức, “Hứ!”
Trương Thừa Quang bỗng nhiên bị con gái liếc một cái, chỉ cảm thấy cạn lời, tiểu tổ tông lại bắt đầu làm mình làm mẩy rồi, làm sao để giải quyết đây.
Anh xoay người đi đến bên cạnh tủ rượu, lấy ra một bình rượu vang không quá nặng, “Không phải lúc trước con đòi được nếm thử rượu sao?”
Đôi mắt của Trương Hiểu Văn sáng rực lên khi nhìn thấy ba mình đặt một chai rượu vang lên bàn ăn, vào buổi lễ trưởng thành trước đó, cô đã luôn muốn uống thử rượu, cũng đã nhấn mạnh nhiều lần rằng mình đã 18, đã có thể uống được rượu rồi nhưng ba vẫn không cho phép. Bây giờ khó khăn lắm mới để cô uống, tất nhiên phải thuận thế trèo lên: “Được, được, vậy chúng ta uống đi”, cô vừa định tự rót cho mình một lý, đã nghe Trương Thừa Quang nói: “Trước tiên ăn cơm đã, ăn xong rồi lại uống.”
Trương Hiểu Văn đành rút tay về, dẹp hết mấy cơn tức trong người đi, Trương Thừa Quang nhìn thấy con gái ăn ngon lành cũng rất vui, “Ăn từ từ thôi, không ai giành với con đâu.” Nói xong lại gắp thêm một miếng sườn đặt vào chén của cô.
Sau khi hai người ăn xong, Trương Hiểu Văn đã chờ không nổi mà thúc giục ba cho mình cái quyền được uống rượu, Trương Thừa Quang đảo mắt, đứng dậy rửa chén xong mới lấy ra hai cái ly đế cao rót vào mỗi bên một ít, đặc biệt là ly của con gái lại càng ít. Đối với con gái từ trước tới giờ chưa từng uống rượu mà nói, thì lần đầu uống vẫn nên uống ít mới tốt.