Nghe hỏi thế, Lâm Đại thái thái sầm mặt, hồi lâu sau mới nói: “Đều tại phụ thân con, bảo ông ấy đi làm thân với Trần Doãn Viễn, ông ấy lại chẳng moi ra được nửa chữ từ miệng Trần Doãn Viễn.”
Cấu kết với hải tặc không phải là tội nhỏ, Trần Doãn Viễn có ngốc đến đâu cũng không thể tùy tiện nói với người khác.
Lâm Đại thái thái vẫn tức tối nói: “Tứ tiểu thư của Trần Nhị lão gia ít ra còn được cái xinh đẹp, còn con bé Lục tiểu thư kia mẫu thân thật sự chẳng nhìn ra được ưu điểm nào, rốt cuộc vẫn là đồ hung dữ lớn lên ở nông thôn, con mà cưới nó về không biết sau này sẽ bị nó hành hạ đến thế nào.”
Trần Lục tiểu thư lần đầu tiên đến nhà người khác làm khách mà lại dám khóa cửa nhốt tiểu thư nhà người ta lại, có thể thấy chẳng phải hạng hiền lương thục nữ gì, chưa kể, ngộ nhỡ Trần gia không có gì đáng xơ múi được, chẳng phải nhà bọn họ đã thí không hôn nhân của Chính Thanh rồi ư.
Thấy chuyện đơn giản như vậy mà mẫu thân mình mãi vẫn không hiểu ra, Lâm Chính Thanh bắt đầu không nhẫn nại được nữa, có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở Lâm Đại thái thái: “Kết thân với Trần Doãn Viễn có hai kết quả, một là đánh đổ được Thành Quốc công, Hoàng thượng khen thưởng ban trả tước vị của Trần gia cho Trần Doãn Viễn, như vậy Trần gia sẽ trở thành nhà huân quý. Còn nếu không đánh đổ được Thành Quốc công…” Trong mắt hắn có tia sáng lóe lên, Lâm Chính Thanh nở một nụ cười nhạt, chuyện ở đời mà, có thành công thì cũng có thất bại, “Cùng lắm con trở thành người góa vợ thôi, mẫu thân thấy chấp nhận được thì cho người đi cầu hôn.”
Góa vợ… Người từng một lần qua đò còn tìm được mối hôn sự nào tốt sao… Lâm Đại thái thái im lặng hồi lâu mới nói được mấy chữ: “Thằng bé này…” Lời tuy không dễ nghe nhưng lại chẳng hề sai.
Thành công tất cả đều vui vẻ, thất bại cứ để cả nhà Trần Doãn Viễn nhận tội hết, nói nghe tàn nhẫn nhưng từ trước đến nay các mối quan hệ hợp tác đều được giải quyết như vậy. Đối với Lâm Chính Thanh, vờ đạo nghĩa còn không bằng làm tiểu nhân chân chính.
Lúc còn bé hắn từng thấy tổ phụ bị đánh gậy, vết thương thối rữa, mang tội đến khi chết trong khổ sở, chuyện đó khiến hắn hiểu được thế đạo đương thời, không làm tiểu nhân thì sẽ phải chết.
Lâm Chính Thanh đi ra khỏi phòng Lâm Đại thái thái, thuận tay bứt một cọng cỏ nơi góc tường ngậm trên môi. À, vẫn còn một chuyện, hắn muốn đến thư phòng vẽ một bức tranh cảnh sông mùa Xuân, chờ xem có người nào đến xin không.
Trong thư phòng, Lâm Chính Thanh vừa vẽ xong bức tranh, gã sai vặt vào thưa: “Lão gia nhắn bảo Đại gia vẽ một bức tranh tả cảnh sông mùa Xuân, có một vị tiên sinh quen thân ngỏ ý xin mà lão gia không từ chối được.” Nói tới đây thì liếc thấy bức tranh trên bàn sách, gã sai vặt liền tươi cười, “Hóa ra Đại gia đã vẽ xong rồi.”
Lâm Chính Thanh giao bức tranh cho gã sai vặt mang đi phơi khô rồi đặt bút xuống bàn. Thật kỳ quái, hắn vừa muốn vẽ tranh thì liền có người đến muốn xin tranh, có phải hơi trùng hợp quá rồi không…
…
Mấy ngày nay viện của nhánh cả đông đúc hơn hẳn ngày thường, không tính tới Lâm Phương và Lâm Di chiếm cứ hai gian kề bên phòng chính trong Niệm Từ đường của lão thái thái nhánh cả, hôm sau Lâm Uyển và Trần Đại thái thái cũng dọn tới xin phụng dưỡng bà.
Trần Đại thái thái vừa đi khỏi, Lâm Phương liền đứng dậy nói: “Phòng ta vừa nhỏ vừa nhiều đồ đạc, Tam tỷ vào ở sẽ rất chật. Phòng Lục muội muội có giường lớn, ngủ hai người vẫn còn rộng chán.”
Thì ra lúc trước Lâm Phương chọn phòng nhỏ hơn là vì đã tính đến chuyện này, Lâm Di nghĩ tới đây liền thấy buồn cười. Nàng có bị đẩy cho phòng nhỏ hơn cũng vẫn phải cưu mang Lâm Uyển.
Nhị lão thái thái Đổng thị đã sắp xếp xong từ trước, làm gì cho nàng chọn lựa nào khác.
Lâm Uyển cũng là người thận trọng, được Lâm Di giúp đỡ thu xếp đồ đạc vào phòng thì luôn miệng cảm ơn nàng. Chăn nệm trong phòng đều được chuẩn bị đâu vào đấy, Lâm Uyên thả lỏng cơ mặt, nhẹ giọng nói: “Lục muội muội tốt bụng thật.”
Lâm Uyển không quá xinh đẹp nhưng lại sở hữu một giọng nói hết sức dễ nghe, hành vi cử chỉ thướt tha, tính tình dịu dàng hòa nhã, ngoài ra còn khá kiệm lời, chỉ ngồi một bên lẳng lặng thêu thùa. Ban đầu Linh Lung và Quất Hồng không dám nói năng lớn tiếng, nhưng một ngày sau hai nha đầu đã trở lại bình thường. Lâm Phương thì càng không để ý tới vị Tam tỷ này hơn ai hết, có chuyện cũng chỉ tới gọi Lâm Di, song Lâm Uyển chẳng hề để bụng, tựa như đã quen bị quên lãng. Cứ thế rốt cuộc chỉ có mình Lâm Di còn nhớ tới Lâm Uyển.
Ba người thường bầu bạn nói chuyện với lão thái thái nhánh cả nên dĩ nhiên biết rõ tình hình hiện giờ của Viên gia. Mấy ngày qua họ hàng bô lão Viên gia thường tụ tập họp mặt, Lâm Kiều sai người về báo tin cho lão thái thái nhánh cả yên tâm, nói thêm rằng mình muốn ở lại Viên gia vài ngày.
Lâm Kiều ở lại Viên gia càng lâu, lão thái thái nhánh cả càng vui vẻ.
Qua thêm hai ngày nữa, vãn bối Viên gia tìm tới thỉnh an lão thái thái nhánh cả, lão thái thái nhánh cả mệt mỏi nhưng nghiêm mặt nói chuyện qua lại một lúc thì già trẻ Viên gia đều rơi nước mắt. Cháu trai lớn của Nhị phòng Viên gia ngỏ ý muốn đến viện của vợ chồng Lâm Kiều đang ở nhìn một lần. Khuôn viện kia vốn do lão thái thái nhánh cả bỏ tiền ra mua, Viên gia dĩ nhiên hiểu lễ nghi, biết phải đến xin phép lão thái thái nhánh cả trước.
Lão thái thái nhánh cả thở dài, “Là người một nhà nên ta cũng không giấu, Lâm Kiều mới bấy nhiêu tuổi đầu, gặp phải chuyện như vậy… cũng là do sơ ý… Ta lại già cả… đành phải phiền các vị…” Vừa nói bà vừa rơi lệ, “Đình Văn còn trẻ như thế, nếu để người ta tống giam nó như vậy… có sơ sẩy gì… thì biết làm sao…”
Viên Đại nãi nãi nói: “Lão thái thái bên thân gia nói rất đúng, trưởng bối trong nhà đã nói bất luận thế nào cũng phải đưa Văn Nhị thúc trở về.”
Chuyện lớn như vậy, Viên gia tất nhiên phải tìm cách tự bảo vệ. Song lão thái thái nhánh cả vẫn làm như không hiểu chuyện này mà tỏ vẻ mừng rỡ, yên tâm gật đầu rồi sai Bạch ma ma lấy ra một cái hộp bằng gỗ mun chạm trổ hoa văn hải đường và lắp khóa song ngư giao cho Viên Đại nãi nãi, “Trong này là khế đất của khuôn viện kia, ngoài ra còn có ít ngân phiếu, nhờ Đại nãi nãi đưa cho Lâm Kiều hộ ta, bảo con bé cứ dùng đến khi cần.”
Lâm Di ở buồng trong nghe thấy vậy thì không khỏi cảm thán nước cờ cao minh của lão thái thái nhánh cả. Người đọc sách trước giờ coi trọng nhất là thể diện, trong nhà xảy ra chuyện làm gì chịu để người ngoài bỏ bạc ra vì mình. Lão thái thái nhánh cả làm vậy, Viên gia muốn giữ mặt mũi tất sẽ móc tiền túi ra chi trả cho toàn bộ số tiền cần thiết để cứu Đại tỷ phu ra ngoài. Hơn nữa, cho dù Đại tỷ phu thật sự gặp chuyện không may, Viên gia cũng phải đối xử tử tế với Đại tỷ cả cuộc đời còn lại.
Viên Đại nãi nãi chỉ nhìn hộp đồ kia mà không dám nhận, ngượng ngùng nói: “Lão thái thái bên thân gia muốn cháu thẹn đến chết sao, vợ Đình Văn còn ở Viên gia ngày nào thì bên cháu dĩ nhiên cẩn thận chăm sóc muội ấy ngày đó.”
Cá đã cắn câu.
Lão thái thái nhánh cả thở dài, “Đại nãi nãi nghĩ nhiều rồi, một lão bà như ta nào có nhiều tâm tư như thế… ta chỉ là… muốn giúp đỡ… Mà thôi… đáng tiếc vợ chồng con trai ta mất sớm… Lâm Kiều không còn nhà mẹ nương tựa nên ta càng thương con bé hơn…”
Không còn nhà mẹ nương tựa thì nhà chồng càng không thể không quản, trên dưới Viên gia đã gánh tội dửng dưng vì sự kiện trước rồi, bây giờ tất nhiên không thể khiến người khác có cớ đâm chọt thêm.
Viên Đại nãi nãi cuối cùng cũng không nhận lấy hộp đồ kia, ngược lại còn tặng quà cho Lâm Uyển, Lâm Phương và Lâm Di.
Lão thái thái nhánh cả thấy vậy thì để mấy người Lâm Di ra ngoài chào hỏi khách.
Ba người Lâm Uyển, Lâm Phương và Lâm Di tiến lên nhận quà, Viên Đại nãi nãi nhìn từng người, ánh mắt thoáng thoáng lướt qua Lâm Uyển, dừng lại trên người Lâm Phương một chốc, cuối cùng thì tỉ mỉ nhìn ngắm Lâm Di, sau đó kéo nàng lại gần, “Vừa xinh đẹp vừa phúc hậu.” Ánh mắt dò xét khiến người bị nhìn vô cùng khó chịu, song giọng điệu khi nói đến hai chữ “phúc hậu” cứ như Lâm Di thật sự sẽ có tương lai rất tốt.
Bà tử bên cạnh Viên Đại nãi nãi đưa ba hộp quà cho ba vị tiểu thư, là ba chiếc hộp bằng gỗ hoa lê, chạm trổ hoa văn như ý tẩm hương.
Viên Đại nãi nãi cười nói: “Đại nãi nãi Lâm gia cũng có nói muốn đến thăm lão thái thái bên thân gia, chỉ là mấy ngày nay bận giúp chúng tôi hỏi thăm chuyện của Văn Nhị thúc nên hơi chậm trễ, vài hôm nữa chắc chắn sẽ dẫn Chí Thanh sang đây.” Vừa đưa quà xong liền nhắc tới Lâm gia và Lâm Chính Thanh.
Lâm Di vẫn hết sức thản nhiên trong khi Lâm Phương hơi sáng mắt lên, có điều thấy Viên Đại nãi nãi lôi kéo Lâm Di thì không khỏi nhíu mày.
Viên Đại nãi nãi cúi đầu nhìn Lâm Di, ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
Trong lòng Lâm Di nhất thời có tiếng chuông báo động réo vang.
Nàng tính nhầm chỗ nào rồi sao? Nhị lão thái thái Đổng thị rõ ràng nhắm vào Lâm Chính Thanh, nhà họ Lâm có đồng ý kết thân với Trần gia thì cũng sẽ chọn Lâm Phương, vì dù sao Lâm Phương cũng lớn tuổi hơn nàng. Lần trước Lâm Đại thái thái đã chọc phải tới tổ ong của Tiêu thị, hôm nay sao còn có thể cho Viên Đại nãi nãi tới đây nói lời đưa đẩy chứ.
Chưa kể, kiếp trước Lâm gia coi trọng nàng cũng chỉ vì mối giao hảo giữa cha nàng và Khang Quận vương, hiện giờ cha nàng không dính dáng gì tới Khang Quận vương, cớ gì Lâm gia lại vừa ý mối hôn sự này?