Doanh Môn Phục Quý

Chương 30: Tiếng gió

Lý do bỗng nhiên bài trí phòng lại của Lâm Di là thời tiết bắt đầu trở nóng, nàng muốn chuyển phòng từ buồng có lò sưởi sang gian ngoài. Loay hoay cả canh giờ, rèm trướng trong phòng đều được đổi thành lụa mỏng màu xanh nhạt mát mắt, ghế bọc vải gấm cũng được thay bằng ghế đẩu đơn giản, gian ngoài lập tức biến thành khuê phòng của thiếu nữ. Lâm Phương nghe nói cũng chạy sang chỉ trỏ tới lui, gợi ý bảo đổi rèm lụa xanh với màu xám nhạt, cuối cùng còn hào phóng tặng một trong những bức tranh mình thích nhất cho Lâm Di.

Nói đến chuyện đêm đó, Lâm Phương còn hếch mũi hất cằm, bởi vì hễ là người có mắt đều nhìn ra được, người lớn lên ở vùng quê như Lâm Di làm gì có cửa bì được với nàng ta.

Có điều Lâm Phương không đắc ý được lâu, lúc ở viện Tử Trúc của Điền thị, nghe nói Lâm gia và Tam thúc liên thủ hành sự, Lâm Phương đã sửng sốt vô cùng. Lâm gia thật sự định cưới con nhỏ Lâm Di quê mùa kia về nhà ư? Nghĩ vậy nàng ta liền mặt đưa đám cầu cứu Điền thị: “Mẹ, không thể như vậy được.”

Điền thị chỉ có thể trấn an con gái: “Đầu đuôi rốt cuộc ra sao còn chưa rõ, cho người ra ngoài hỏi thăm đã rồi nói sau.”

Cuối cùng cũng hỏi thăm được rõ ràng, thì ra Lâm gia và Trịnh gia đều chẳng nhúng tay vào chuyện này, thế nhưng cũng có chút liên quan.

“Lâm Đại thái thái và Tam thái thái cùng vào Phù Dung các, tình cờ phát hiện chuyện Thôi Thủ thành tự tiện vào Kinh.” Đổng ma ma thuật lại những gì hỏi thăm được cho Nhị lão thái thái nghe.

Nhị lão thái thái nhíu mày, “Sao lại dính dáng tới cả Lâm gia nữa?”

Cùng lúc đó, Đại lão gia Trần Doãn Ninh bước vào phòng.

Nhị lão thái thái bảo con trai ngồi xuống, Đổng ma ma dâng trà lên cho Đại lão gia rồi ra ngoài cửa canh chừng.

Vẻ mặt Trần Doãn Ninh âm trầm, mắt cụp xuống, “Lần này lão Tam lập công lớn rồi. Nghe nói Thôi Trình Viễn vốn vào Kinh để móc nối quan hệ chuẩn bị buộc tội lão Tam, ai ngờ lại bị lão Tam bắt tại trận.” Lúc trước ông ta cũng nghe ngóng được tin Ngự sử muốn tố cáo Trần Doãn Viễn, không ngờ chưa gì đối phương đã đảo ngược được tình thế.

Nhị lão thái thái Đổng thị liếc nhìn con trai, “Chẳng phải ta đã bảo con để ý tới lão Tam rồi ư? Chuyện như vậy mà cũng không phát hiện.”

Thôi Trình Viễn cũng không phải hạng vô dụng, nếu đã dám đưa gia quyến vào Kinh thành thì chắc chắn đã sắp xếp kỹ lưỡng để không bị phát hiện dễ dàng. Vậy mà lão Tam nhoáng cái liền bắt được Thôi Trình Viễn, hẳn là đã mưu tính ổn thỏa từ trước rồi.

Nghe tới đây Trần Doãn Ninh bất đắc dĩ nói: “Con đã cho người theo sát Tam đệ, quả thật không phát hiện ra Tam đệ có động thái gì. Người báo lại đều nói là do hạ nhân của Tam đệ muội vô tình phát hiện.”

Vô tình phát hiện, một nữ quyến?

Nhị lão thái thái cười lạnh, “Nếu bí mật nào cũng dễ dàng bị phát hiện như vậy thì trong Kinh đã chẳng có nhiều oan hồn đến thế. Lão Tam nhất định được người khác mách nước, bằng không làm gì biết đi nước cờ cao minh như vậy chứ.”

Vậy người kia là ai? Mắt Trần Doãn Ninh hơi lóe lên, “Thật sự là Lâm gia sao?”

Lâm gia tuy lợi hại nhưng chưa chắc có thể âm thầm sắp xếp khéo đến thế.

Nhớ đến chuyện lão thái thái nhánh cả dẫn Lục nha đầu đến Trịnh gia, Nhị lão thái thái cũng suy đoán: “Hay là bà già kia đã thuyết phục Trịnh lão phu nhân giúp đỡ?”

Trần Doãn Ninh nói: “Bên ngoài cũng có người nói là Trịnh Các lão nhúng tay.”

Quái lạ, tại sao mấy người đó bỗng dưng đều coi trọng lão Tam vậy? Nhị lão thái thái nhất thời thấy hơi bất an, “Vậy chuyện tố cáo kia…?”

“Bây giờ không ai dám lên tiếng cả. Lão Tam không những áp tải Thôi Trình Viễn đến Hình bộ mà còn viết ra mười tội lớn của hắn thành tấu chương dâng lên triều đình. Bây giờ người nào hoạnh họe lão Tam đều bị coi như đồng đảng của Thôi Trình Viễn.”

Tội của Thôi Trình Viễn là tội mưu phản, không phải là tội nhẹ.

Nhị lão thái thái nhìn Trần Doãn Ninh, “Nếu chuyện này có thể giúp lão Tam trụ được qua khỏi kỳ báo cáo thì sao? Con tính thế nào?”

Để cả nhà lão Tam bình an trở về Phúc Ninh?

Tiêu thị cũng đang hết sức đau đầu, vượt qua được mấy tháng này, bọn họ nên trở về Phúc Ninh hay nên ở lại Kinh thành như gợi ý lúc trước của trượng phu? Dù sao bây giờ tình hình cũng đã khác, không có ai nhăm nhe buộc tội hay đe dọa, mỗi ngày trượng phu đi làm về đều mặt mày tươi cười, khiến bà cảm thấy lần báo cáo này trượng phu mình nhất định sẽ được loại ưu.

Ngược lại, Lâm Di hiểu tâm sự của cha mình, sau khi vụ án của Thôi Trình Viễn kết thúc, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Nếu Trịnh gia và Lâm gia thật sự đứng về phía cha, tình hình may ra còn có thể thay đổi chút ít.

So với mối quan hệ phức tạp của người lớn, Trịnh Thất tiểu thư và tỷ muội Tề gia vẫn thư từ qua lại với Lâm Di như bình thường. Trong thư của Trịnh Thất tiểu thư chỉ nói tới chuyện Hải tiểu thư nhà Ngự sử bị cấm túc này nọ chứ không hề nhắc về chuyện nàng được Trịnh Thập Cửu mách nước.

Trịnh Thập Cửu là nam giới khác họ, Lâm Di không thể chủ động nhắc tới nên dựa vào nội dung thư của Trịnh Thất tiểu thư mà hồi âm. Nha hoàn vừa cầm thư ra ngoài thì Linh Lung bê một hũ mứt quả vội vàng đến cạnh Lâm Di, thấp giọng báo: “Tiểu thư, bên nhánh cả xảy ra chuyện rồi, nghe nói Đại cô gia vừa bị bắt, Đại tiểu thư đòi sống đòi chết khiến lão thái thái nhánh cả ngất xỉu.”

Lúc trước nàng còn nghe bá tổ mẫu nói khả năng Viên gia được lật lại bản án còn phải xem Lâm gia có chịu giúp hay không, tại sao bây giờ Đại tỷ phu lại bị bắt?

Lâm Di lập tức sai Linh Lung: “Lấy quần áo cho ta thay.”

Linh Lung vội vàng đặt đồ trong tay xuống đi lấy y phục cho Lâm Di thay, xong xuôi hai chủ tớ đi thẳng tới phòng Tiêu thị. Tiêu thị cũng vừa nhận được tin, đang suy nghĩ có nên sang thăm lão thái thái nhánh cả hay không.

Lâm Di lên tiếng bảo: “Mẹ, chúng ta sang đó xem bá tổ mẫu thế nào đi.”

“Ừ.” Nghĩ tới lão thái thái nhánh cả hiền từ, Tiêu thị cũng đồng ý, “Báo cho lão thái thái một tiếng rồi mẹ con mình cùng qua đó.” Vừa nói bà vừa căn dặn nha hoàn đi lấy vài thứ mang theo. Lúc từ Phúc Ninh về Kinh Tiêu thị có mang theo một gốc nhân sâm rừng, chẳng nỡ cho ai, bây giờ không có món gì khác bà liền bảo nha hoàn gói mang theo. Bất kể có dùng tới hay không thì cũng coi như bày tỏ được tấm lòng.

Lúc Tiêu thị và Lâm Di đến chỗ của Nhị lão thái thái, Nhị lão thái thái cũng đang chuẩn bị sang chỗ nhánh cả, tất cả vừa lúc lên xe cùng đi.

Lâm Di mới đỡ Nhị lão thái thái bước vào Niệm Từ đường của lão thái thái nhánh cả liền nghe thấy tiếng khóc của Lâm Kiều, “Tổ mẫu, đừng làm cháu gái sợ, đều tại cháu gái không đúng.”