Doanh Môn Phục Quý

Chương 24: Hoả hoạn

Nàng ta chỉ muốn bóng gió châm chọc mấy câu cho bõ ghét, cứ tưởng Trần Lục tiểu thư nghe xong cũng cho qua, ai ngờ bị mỉa mai ngược lại.

Chưa kể lần này còn bị con gái của Huệ Hòa Quận chúa là Trịnh Thất tiểu thư nghe thấy.

Mặc kệ Hải Thất tiểu thư ngồi một mình tự tức tối, người trong phòng đều nhón chân trông ngóng muốn biết xem kẻ gian kia làm thế nào mà lẻn vào phủ Trịnh gia được.

Tin tức lần lượt được đưa tới, thì ra là từ gánh hát Trịnh gia mời tới, kẻ gian hẳn theo chân gánh hát trà trộn vào phủ.

Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư kéo Lâm Di ngồi xuống cạnh Tề Nhị thái thái, cùng lắng nghe người hầu kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

“Nếu không có bà tử quản sự đi lấy áo khoác cho Quận chúa nên ngang qua Tàng Thư các nghe được tiếng động khả nghi, kẻ gian kia hẳn đã gói ghém tranh thơ âm thầm chuồn mất rồi.”

Tề Ngũ tiểu thư ôm ngực, “Làm sợ hết hồn.”

Tề Nhị thái thái hiền từ mỉm cười, “Ừ, mấy người chỗ mẹ cũng giật nảy mình.”

Trịnh gia nuôi không ít hạ nhân, thoáng cái đã bắt được kẻ gian trói đưa tới chỗ quan phủ, người trong sảnh tiếp khách nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Giải quyết xong chuyện bên ngoài, mọi người mới phát hiện bầu không khí trong sảnh có gì đó hơi là lạ.

Điền thị phát hiện mắt Lâm Phương hơi đỏ thì thấp giọng hỏi, chưa hỏi thì thôi, vừa hỏi thì nước mắt Lâm Phương liền rơi lã chã. Điền thị tỏ vẻ khó hiểu, Lâm Phương nhanh như cắt liếc về phía hai tiểu thư Ngự sử, cắn chặt môi.

Sau đó, bốn phía cũng dần ồn ào tiếng bàn luận trở lại.

“Đây là Trần Lục tiểu thư sao?” Trịnh Thất tiểu thư tươi cười ngồi xuống cạnh Lâm Di.

Trịnh Thất tiểu thư là con gái của Huệ Hòa Quận chúa, thân phận cao quý hơn so với các tiểu thư nhà khác nhưng lại không hề phách lối, thần thái lúc nói chuyện rất thẳng thắn, hào sảng, “Lúc ở vườn hoa ta có nhìn thấy túi thơm tỷ làm, ta muốn hỏi đấy có phải là khóa Lỗ Ban hay không?”

Lâm Di lấy túi thơm đeo bên hông cho Trịnh Thất tiểu thư xem.

Càng nhìn mắt Trịnh Thất tiểu thư càng sáng hơn, “Tỷ tỷ thật khéo tay.” Vừa nói nàng vừa đưa túi hương lên mũi ngửi, “Đây là mùi hương gì?”

Lâm Di cười nói: “Là hoa hạnh.”

Hoa hạnh… Trịnh Thất tiểu thư cười đến hai mắt cong cong, “Thảo nào mùi thanh mát như vậy.” Dứt lời nàng lại đưa lên mũi ngửi, sau đó chun mũi nói với Lâm Di, “Huân hương trong nhà ta không phải là hương quý phi thì cũng là hương lan mật, ban đầu còn thấy thích, nhưng bây giờ lại ưa không nổi nữa. Còn mùi hoa thanh mát trong túi hương của tỷ tỷ thì ngửi mãi vẫn không chán.”

Lâm Di cười nói: “Nếu muội thích, hôm khác ta sẽ làm một cái mới rồi gửi sang.”

Hai người vừa nói tới đây, ngoài cửa chợt có bà tử quản sự bước vào, “Đã bắt được kẻ gian, phu nhân và các tiểu thư không cần lo lắng nữa.”

Không khí trong phòng lập tức trở nên rộn ràng hơn, Lâm Di không nhìn thấy lão thái thái nhánh cả nên hỏi thăm Trịnh Thất tiểu thư.

Trịnh Thất tiểu thư cười nói: “Trần lão thái thái đang ở trong phòng tổ mẫu.” Nàng bỗng hỏi: “Tỷ tỷ có muốn đến đó không?”

Lâm Di gật đầu, “Đã không thấy bá tổ mẫu một lúc rồi.”

Trịnh Thất tiểu thư kéo tay Lâm Di, “Vậy ta đưa tỷ qua đó.”

Lâm Di nói với Trần Nhị thái thái Điền thị một tiếng rồi để Trịnh Thất tiểu thư kéo ra cửa trong ánh mắt ghen tỵ của Lâm Phương.

Điền thị cũng hơi bất ngờ, tại sao con gái của Quận chúa lại tốt với Lâm Di như vậy, bà ta liếc sang Lâm Phương, ánh mắt Lâm Phương có hơi tránh né…

Lúc ở trong vườn hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.

Chúng phu nhân thái thái trong sảnh nhìn như đang ung dung cười đùa nhưng ánh mắt đều đầy tính toán riêng.

Sau khi Lâm Di theo Trịnh Thất tiểu thư ra ngoài, Điền thị cũng dẫn Lâm Phương ra vườn hóng mát.

Đi tới một góc khuất, Điền thị thấp giọng hỏi: “Con sao vậy?”

Nghe thấy Điền thị hỏi, Lâm Phương lập tức bật khóc tức tưởi, “Mẹ, Hải tiểu thư khinh người quá đáng.”

Điền thị cuống cuồng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Lâm Phương, “Từ từ nói, các con xảy ra tranh chấp à… Hải tiểu thư miệt thị con hay Lục muội muội của con?” Hải tiểu thư sẽ không vô duyên vơ cớ gây hấn với Lâm Phương.

“Là con… Nhưng sau đó Lục muội muội tới bênh vực con rồi đôi co với Hải tiểu thư vài câu, đúng lúc bị Trịnh tiểu thư và một… bắt gặp.” Lâm Phương khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.

Điền thị ngạc nhiên khi nghe nói Lâm Di ra mặt bênh vực Lâm Phương, “Vậy ai là người có lỗi?” Có phải do Lâm Di thất lễ nên liên lụy tới Lâm Phương ?

Lâm Phương ngẩng đầu lên, “Dĩ nhiên là lỗi của Hải tiểu thư, cô ta vô duyên vô cớ gây sự.”

Điền thị nhẩm lại một lượt những câu nói đứt đoạn của Lâm Phương trong đầu, Hải đại nhân là Giám sát Ngự sử, Hải Đại thái thái vừa rồi còn vui vẻ nói chuyện nhà với bà ta, nếu Hải gia có thành kiến với bọn họ bà ta nhất định nhìn ra được, chỉ khi nhắc tới Tam thúc, ánh mắt của Hải Đại thái thái mới… thế nên người mà Hải tiểu thư nhằm vào là Lâm Di mới đúng, Lâm Phương xử sự thỏa đáng, tuyệt đối không có chuyện để bị người ta bắt lỗi.

“Lau nước mắt đi.” Điền thị thấp giọng nói: “Đông người ở cùng nhau khó tránh khỏi xung đột, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Lâm Phương còn muốn nói gì, Điền thị lại lắc đầu, “Quan trọng là tương lai…” Tương lai có tốt hay không…

Lâm Phương thút thít hai tiếng nữa rồi nín khóc, mở mắt mong chờ nhìn Điền thị.

“Mẹ sẽ dẫn con qua nói chuyện với Hải tiểu thư, con và Hải tiểu thư có xung đột cũng đều tại Lâm Di.” Vừa nói Điền thị vừa chỉnh lại tóc cho Lâm Phương, “Con là tỷ tỷ, muốn che chở cho muội muội nên mới đôi co với Hải tiểu thư mấy câu,“ Nguyên nhân nhất định đều là do Lâm Di, “Con là một đứa bé chân thành, dịu dàng.”

Lâm Phương cắn môi, “Nhưng Trịnh Thất tiểu thư…”

Trịnh Thất tiểu thư nhỏ tuổi hơn Lâm Di, không hiểu chuyện cũng chẳng có gì kỳ quái, quan trọng là phải xem Quận chúa nghĩ thế nào, “Ai có lỗi chúng ta đều không quan tâm, quan trọng là tránh đừng để dây vào.” Làm vậy thì bất kể kết quả nghiêng về bên nào cũng không liên lụy tới bọn họ, sau khi trở về lão thái thái có thể phạt Lâm Di sau.

Lâm Phương rốt cuộc cũng hiểu được, cuống quýt gật đầu, “Mẹ nói tới đây con mới nhớ, Hải tiểu thư rõ ràng nói về Lục muội muội trước, con chỉ biện bạch mấy câu thôi.”

Điền thị ôm Lâm Phương vào lòng, “Con gái ngoan, con phải chịu uất ức rồi.”

Điền thị và Lâm Phương trở lại sảnh tiếp khách, Trịnh Thất tiểu thư dẫn Lâm Di đi qua cửa Đông chạm trổ hoa văn hình dơi tiến vào chủ viện. Vài nha đầu bà tử đang tụ tập cho đàn thủy cầm của Trịnh lão phu nhân ăn. Trịnh lão phu nhân muốn nói chuyện với Trần lão thái thái nên đều cho tất cả người trong phòng lui ra, chỉ để lại Thái Anh và Bạch Thược hầu hạ. Vừa rồi bà tử vào báo có kẻ gian, Trịnh lão phu nhân đã cho Thái Anh và Bạch Thược ra ngoài hỏi thăm tình hình.

Thái Anh, Bạch Thược hỏi thăm được kẻ gian trà trộn vào gánh hát, hiện đã bị bắt thì định trở về bẩm báo, vừa hay nhìn thấy Trịnh Thất tiểu thư.

Thái Anh, Bạch Thược và mấy nha đầu nhanh nhẹn cúi đầu chào Trịnh Thất tiểu thư và Lâm Di.

Trịnh Thất tiểu thư cười hỏi: “Tổ mẫu ta và lão tổ tông Trần gia đang ở trong phòng phải không?”

Thái Anh cười đáp: “Vâng ạ, còn đuổi hết chúng tôi ra ngoài.”

Trịnh Thất tiểu thư bảo Thái Anh: “Tỷ tỷ vào nói một tiếng với tổ mẫu là có ta và Trần Lục tiểu thư đến.”

Thái Anh cúi người, vừa định quay người đi thì chợt nghe Trần Lục tiểu thư hỏi: “Mùi gì vậy? Có người đang đốt cỏ dại trong vườn sao?”

Mọi người quay đầu tìm nơi có khói, một tiểu nha đầu bắt gặp có một bóng người lén la lén lút chạy về phía lối đi lát đá xanh, lập tức hét ầm lên.

Tất cả theo tiếng nhìn sang, đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu nha đầu há miệng lắp bắp: “Vẫn còn… kẻ gian… vẫn còn…”

Thái Anh cuống quýt ra lệnh cho bà tử trong viện, “Nhanh đi báo tin, trong nội viện vẫn còn kẻ gian.”

Bà tử kia lập tức đi ngay, Thái Anh còn đang suy nghĩ xem có nên đóng cửa lại hay không thì nghe thấy Bạch Thược chỉ tay vào chủ viện, kêu lên: “Đằng kia… xảy ra hỏa hoạn rồi.”

Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy ngọn lửa bốc lên, Thái Anh suýt ngất, trong viện của lão phu nhân có một gian nhà tranh hướng về phía Đông, mái nhà được lợp bằng liễu rũ, lão phu nhân còn cho trồng thêm hàng liễu dọc hai bên hồ dẫn đến nhà tranh, tăng thêm cảnh sắc tao nhã cho phủ. Ai ngờ cỏ tranh dễ bắt lửa, thoáng cái ngọn lửa đã bốc cao, các nha hoàn trong viện chưa từng chứng kiến cảnh tượng này đều sững người, nha hoàn nhỏ tuổi hơn thì đã sợ đến nỗi run chân ngồi bệt xuống đất.

Chỉ sững người một lát, trong viện đã cuồn cuộn khói đen, Trịnh Thất tiểu thư cảm thấy Lâm Di rút tay ra khỏi tay mình, nói to: “Còn chần chờ cái gì? Lão phu nhân và tổ mẫu đều còn trong phòng, mau vào cứu người.”

Bà tử trong viện đều ra ngoài hỗ trợ bắt kẻ gian hay đi báo tin, bây giờ chỉ còn lại mấy nha hoàn chừng tám chín tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười mấy, có mấy ai dám chạy về phía khói mù dầy đặc. Thái Anh, Bạch Thược và vài nha đầu lớn tuổi hơn đều lo sợ không biết có thể đỡ hai vị lão thái thái ra ngoài không, huống chi bệnh ho của Trần lão thái thái còn chưa khỏi hẳn, làm sao chịu đựng nổi nhiều khói như vậy. Lâm Di nghĩ tới đây liền kéo Trịnh Thất tiểu thư giao cho mấy tiểu nha hoàn đứng cạnh đó.

Trịnh Thất tiểu thư còn chưa hồi hồn, Lâm Di đã quay người đi theo đám người Thái Anh vào chủ viện.

Khói dày đặc xộc thẳng vào mắt vào mũi khiến Lâm Di nhớ đến đêm tân hôm kiếp trước, bất kể nàng có thở dốc thế nào ngực vẫn nặng cᏂị©Ꮒ, phổi đau đớn như muốn nổ tung. Sau khi sống lại, nàng vẫn không có đủ dũng khí để nhớ lại mọi chuyện đêm đó, nếu không vì biết lão thái thái nhánh cả còn ở trong đó, hẳn nàng cũng ngây người giống đám tiểu nha hoàn ngoài kia…

Nhưng nàng biết lão thái thái nhánh cả vì cha và nàng mới đến Trịnh gia dự tiệc, vì phần ân tình này nàng nhất định phải dẹp nỗi sợ hãi sang một bên.

Mỗi lần mơ thấy trận hỏa hoạn ở kiếp trước Lâm Di đều nghiền ngẫm cách để sống sót: phải ngồi xổm xuống, đưa tay che miệng và mũi.

Không ngờ kiếp này cũng có ngày nàng cần dùng tới những biện pháp đó.

Rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy bước, nhưng di chuyển trong tư thế ngồi xổm vô cùng khó khăn, chật vật mò được tới gian giữa nàng liền nghe thấy tiếng ho khan dữ dội, qua màn khói cũng mơ hồ thấy được bóng người.

Lâm Di mừng rỡ đi tới đỡ lão thái thái nhánh cả, có điều mới ghé người đỡ nàng suýt nữa đã ngã nhào, lão thái thái ho nhiều kiệt sức nên toàn bộ trọng lượng đều đổ dồn lên người nàng.

Lâm Di và Bạch Thược một trái một phải đỡ lão thái thái nhánh cả, đi xuyên qua màn khói ra ngoài. Càng gần cửa khói càng mạnh, thêm bị gió thổi khiến Lâm Di chảy nước mắt giàn giụa, hai chân càng lúc càng vô lực, gần như không đứng được nữa. Nhưng rồi nàng thấy nơi khuỷu tay như bị ai đó chạm vào, cổ tay cũng bị nắm khẽ, sau đó cả người chợt nhẹ hẫng, thoáng cái đã nhảy ra tới bên ngoài.