Bận rộn một hồi, bên ngoài có bà tử vào thưa: “Người bên nhánh cả đến đón Lục tiểu thư ạ.”
Tiêu thị nghe vậy mới chịu tiễn Lâm Di ra ngoài, tận mắt nhìn nàng lên xe mới thôi. Trên đường trở vào bà bỗng hối hận, quên đổi đôi giày thêu gấm Tứ Xuyên cho Lâm Di mất rồi.
Đổng ma ma thấy rõ mọi chuyện, trở về kể lại cho Nhị lão thái thái nghe: “Nhìn qua thì dường như cả nhà Tam thái thái cũng chẳng hay biết.” Bằng không đã không luống cuống như vậy.
Nhị lão thái thái đặt chuỗi Phật trong tay xuống trên bàn, “Bà già của nhánh cả có tính toán gì đây.”
Tính toán chuyện gì cũng chỉ có lão thái thái nhánh cả biết.
…
Thành công cho Nhị lão thái thái Đổng thị một vố, lão thái thái nhánh cả cũng cảm thấy khoan khoái, nhất là dáng vẻ lén lút nhìn vào trong xe của Đổng ma ma khi nãy, mặt lấm lét như một con chuột chui rúc nơi cống rãnh.
Lão thái thái nhánh cả càng nhìn Lâm Di càng thấy thích. Lúc ở Lâm gia Lục nha đầu đã biểu hiện rất có chí khí, lần này còn chững chạc hơn, ngay cả Nhị lão thái thái cũng bị lừa. Một cô bé mới mười ba tuổi mà có thể cáng đáng được như vậy thật sự không hề dễ dàng.
“Lễ vật chuẩn bị xong rồi chứ?” Lão thái thái nhánh cả cười hỏi.
Lâm Di gật đầu, lấy cây quạt tròn có thêu hai mặt ra cho lão thái thái nhánh cả xem, mấy ngày nay có Thính Trúc hỗ trợ nên rốt cuộc nàng cũng thêu xong.
Mỗi lần trở về từ chỗ Lục nha đầu, Thính Trúc cũng không nói nhiều tới món quà này, bây giờ nhìn kỹ mới nhận ra hoa văn trên quạt được thêu hai mặt, mặt trước là cảnh sắc liễu rũ oanh hót, mặt sau là kinh văn cầu phúc.
Trong Kinh thịnh hành kiểu quạt tròn, nhưng quanh quẩn lại cũng chỉ mấy kiểu mặt quạt bằng sa mỏng hoặc là lụa hoa nhiều màu, mới đầu sẽ thấy nhẹ nhàng, đẹp đẽ, nhưng mãi rồi cũng thấy nhàm. Kiểu mặt quạt thêu hai mặt tinh xảo rồi bo phần viền màu xanh như vậy, không những đẹp mà còn có trang nhã. Thời tiết dần trở nóng, trong tay nữ quyến không thể thiếu cây quạt, cây quạt này mà nằm trong tay Quận chúa, nhất định sẽ khiến người khác chú ý.
Lão thái thái nhánh cả cười nói: “Cũng nhờ cháu thông minh nghĩ ra.”
Thời gian không nhiều nên nàng cũng chỉ làm được món đồ nho nhỏ thế này.
Xe ngựa dừng lại trước cửa thùy hoa của Trịnh phủ, nha hoàn bà tử đón khách tiến lên đỡ lão thái thái nhánh cả và Lâm Di xuống xe.
Hạ nhân nhanh nhẹn báo ra thân phận của lão thái thái nhánh cả, nha hoàn bà tử liền rối rít hành lễ.
Trịnh gia làm tiệc lớn nên tiền viện và hậu viện đều mời khách, hậu viện do con gái và con dâu của Trịnh gia chịu trách nhiệm đón khách. Lão thái thái nhánh cả lớn tuổi nên Trịnh Nhị thái thái đích thân ra đón.
Trịnh Nhị thái thái bước tới hành lễ với lão thái thái nhánh cả, “Cuối cùng thì lão tổ tông cũng tới rồi, lão phu nhân chúng tôi nghe nói ngài sẽ tới nên đã hỏi mấy lần rồi.”
Lão thái thái nhánh cả cười hỏi: “Lão tỷ tỷ có khỏe không?”
Trịnh Nhị thái thái cúi người đáp: “Nhờ phúc của người, vẫn còn nhanh nhẹn lắm ạ.”
Lão thái thái nhánh cả Lý thị và Trịnh lão phu nhân Chu thị vốn là tỷ muội thông gia thân thiết. Lý gia và Chu gia từng có quan hệ thông gia, con gái Lý gia gả cho con trai thứ hai của Trịnh lão phu nhân, không ngờ nàng dâu kia phúc bạc, vừa vào cửa một năm thì qua đời. Trịnh lão phu nhân thật lòng yêu thích đứa con dâu này nên cũng vì vậy mà bệnh nặng một trận. Một năm sau, Trịnh Nhị lão gia mới cưới Trịnh Nhị thái thái làm vợ kế.
Trước khi đến Trịnh gia, Lâm Di cũng đã hỏi thăm qua, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện ngoài mặt mà thôi.
Ở trước mặt lão thái thái nhánh cả, Trịnh Nhị thái thái luôn cẩn thận, không dám thất lễ. Theo lý thì với cấp bậc của Trịnh gia, Trịnh Nhị thái thái không cần phải vậy, xem ra Trịnh lão phu nhân rất coi trọng người bạn thời son rỗi này.
Có điều… vì sao mà bình thường lão thái thái nhánh cả không hề qua lại gì mấy với Trịnh gia.
“Vị này là…” Trịnh Nhị thái thái cười tươi hơn, “Lục tiểu thư phải không?”
Lão thái thái nhánh cả nói: “Con gái của lão Tam.”
Lâm Di chỉnh trang phục rồi hành lễ với Trịnh Nhị thái thái.
So với Trần Tứ tiểu thư lúc nãy, vị Trần Lục tiểu thư này trông điềm đạm, thong dong hơn nhiều, ăn mặc cũng vừa đủ chứ không quá khoa trương, phong thái nhẹ nhàng tự nhiên khiến người khác yêu thích.
Lâm Di đi theo lão thái thái nhánh cả vào phòng khách. Hai bà cháu mới tới gần cửa đã nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: “Bá tổ mẫu thường nhắc tới lão phu nhân với cháu, bá tổ mẫu nói lão phu nhân thích dùng trà Long Tĩnh được hái sau tiết Cốc Vũ*.”
(*) Cốc Vũ: một trong 24 tiết khí trong năm, thường bắt đầu vào 19 – 20 tháng Tư Dương lịch.
Một giọng nói hiền từ đáp lại: “Đứa bé ngoan, vậy mà cháu cũng nhớ được.”
Khéo mồm khéo miệng trước mặt người khác như vậy thì chỉ có mình Lâm Phương thôi.
Rèm thủy tinh được vén lên, quả nhiên Lâm Di nhìn thấy ngay Lâm Phương đang cười rạng rỡ, có điều nụ cười này liền biến thành sửng sốt ngay khi nàng và lão thái thái nhánh cả bước vào phòng.
Hẳn Lâm Phương không thể ngờ sẽ nhìn thấy nàng ở đây.
Lão thái thái nhánh cả ngồi xuống một bên, Lâm Phương mới hồi thần, lập tức đứng dậy đi tới đứng cạnh lão thái thái nhánh cả.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi bắt đầu hàn huyên.
Ngồi trên chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn sáng bóng, Trịnh lão phu nhân gần như là đứng bật dậy kéo lão thái thái nhánh cả lại gần để hỏi han.
Lâm Phương đứng cạnh đó liên tục nháy mắt với Lâm Di nhưng Lâm Di vẫn làm như không thấy. Một lát sau, một người phụ nữ người mặc áo gấm Tứ Xuyên màu vàng nhạt, đầu mang trang sức giữ tóc bằng ngọc tạc hình Quan Âm khảm vàng, cài trâm vàng chạm trổ hoa mẫu đơn và bộ dao hình phượng hoàng giương cánh bằng hồng ngọc, trên khuôn mặt hơi gầy điểm một nụ cười mỉm – chính là Huệ Hòa Quận chúa.
Huệ Hòa Quận chúa và Trần Nhị thái thái tuổi tác xấp xỉ, chẳng qua Điền thị hàng năm giới nghiêm chuyện ăn uống nên da dẻ và nước tóc không bóng bẩy bằng, cho nên nhìn qua đứng tuổi hơn Huệ Hòa Quận chúa một chút.
Lễ tiết xong xuôi, các phu nhân thái thái ngồi xuống nói chuyện, Lâm Phương vốn định bám dính lão thái thái nhánh cả và Điền thị, nhưng thấy Lâm Di ra ngoài cùng với hai vị tiểu thư Tề gia, nàng ta cũng chỉ đành đi theo.
Hai tiểu thư Tề gia nhìn thấy Lâm Di liền hỏi thăm chuyện túi thơm, “Muội nhìn xem cái kết bách phúc này tết có đúng không?”
Lâm Di vừa nhận lấy túi thơm, Tề Tam tiểu thư đã nóng vội nói: “Thì ra là muội cố ý đυ.c thật nhiều lỗ, chứ thật ra thì không cần luồn dây qua toàn bộ các lỗ cũng tết lại được.”
Nghe Tề Tam tiểu thư nói vậy, các tiểu thư gần đó cũng xúm lại xem.
Lâm Di cẩn thận xem xét cái túi thơm, cách tết hơi khác với nàng, nhưng vẫn có thể bao chặt khóa Lỗ Ban.
So với cách của nàng thì cách này đơn giản hơn, thảo nào không cần luồn dây qua tất cả các lỗ, lúc trước nàng không nghĩ ra.
“Cách này tốt hơn cách của muội…” Lâm Di tháo tất cả nút thắt ra rồi tết lại, toàn bộ các lỗ hổng đều được luồn qua.
Tề Tam tiểu thư nhìn không chớp mắt, “Nếu là ta và muội muội thì làm gì tết được như vậy, thật ra thì có mẹo cả, cái này…”
Tề Ngũ tiểu thư ho khan một tiếng, Tề Tam tiểu thư liền im bặt, thân mật kéo tay Lâm Di, “Muội muội, mau dạy ta cách làm đi, ta muốn làm thêm vài cái nữa.”
Các tiểu thư liền xúm lại chờ nghe, Lâm Di giảng giải cách làm thêm một lần nữa, tất cả đều thấy thú vị, tranh nhau xem xét cái khóa Lỗ Ban bên trong túi hương.
Từ trước tới giờ, chư vị tiểu thư tụ tập không thi làm thơ thì sẽ thi vẽ tranh, đó mới là sở trường của Lâm Phương. Bây giờ ai cũng đòi xem túi hương của Lâm Di, Lâm Phương đứng một bên cũng chẳng nói xen vào nổi, không khỏi cau mày. Vốn là một yến hội tao nhã nhưng lại bị mấy thứ đồ chơi linh tinh kia của Lâm Di làm hỏng.
May vẫn còn vài người không hứng thú với túi hương.
Lâm Phương vừa đề nghị mở hội thi thơ thì bên tai truyền tới một giọng nói lành lạnh: “Hai người chẳng phải đều là tiểu thư Trần gia sao?”
Lâm Phương không trả lời, hai người kia liền đi tới chỗ khác.
Lâm Di theo tiếng nhìn qua, là một vị tiểu thư mặc váy màu cam nhạt và một vị tiểu thư váy xanh tách nhóm đi chỗ khác.
“Không cần để ý tới bọn họ.” Tề Tam tiểu thư mỉm cười, nói nhỏ bên tai Lâm Di, “Đó là hai tiểu thư nhà Ngự sử, vô cùng kiêu ngạo. Lần trước phụ thân chúng ta bị Ngự sử vạch tội, hai người đó nhìn thấy ta và muội muội mà cứ như là gặp tội nhân vậy.”
Vạch tội…
Chẳng lẽ là vì chuyện của cha nàng?