Biện pháp tốt hơn… Bạch ma ma cười tít mắt, “Nói vậy Tứ tiểu thư đã nghĩ ra cách rồi.”
Lâm Phương đỏ mặt, “Ta cũng chỉ đoán mò thôi, nếu có thêm thời gian vài ngày dĩ nhiên sẽ sửa được, nhưng bây giờ đang gấp gáp, có Lục muội muội hỗ trợ vẫn hơn.”
Bạch ma ma nhìn về phía hai vị lão thái thái, “Vậy để nô tỳ đi mời Lục tiểu thư.”
Lão thái thái nhánh cả cười nói: “Ừ, đi bảo Lục nha đầu cũng tới đây đi.”
…
Bạch ma ma dẫn Lâm Di vào nhà, Lâm Di vừa mới ngồi xuống Lâm Phương đã tươi cười cầm tua rua thêu đi tới.
Không đợi Lâm Phương lên tiếng, Nhị lão thái thái đã mở lời: “Đai đeo trán thêu hai mặt lần trước cháu tặng cho bá tổ mẫu là do một tay cháu làm?”
Lâm Di nhìn thoáng qua vật Lâm Phương đang cầm trong tay.
Bức thêu Lưu Tô hai mặt.
Lão thái thái hỏi như vậy hẳn muốn biết nàng có thêu được vật tương tự món đồ này hay không…
Đai đeo trán mà nàng thêu đang ở trong tay lão thái thái nhánh cả, và nàng dĩ nhiên không thể qua loa lấy lệ ngay trước mặt người được.
Lâm Di nhẹ gật đầu, “Là chính tay cháu tự làm ạ.”
“Vậy thì tốt quá.” Lâm Phương kéo tay Lâm Di, “Có Lục muội muội giúp cháu, nhất định sẽ sửa được thôi.”
Lâm Di không hiểu nhìn Lâm Phương.
Lâm Phương tươi cười nói: “Một người họ hàng của nhà Đại tỷ nhờ chúng ta giúp sửa lại vật này.” Rồi như sợ Lâm Di e ngại, nàng ta nói thêm luôn: “Nhà chúng ta có một bức thêu giống y như vậy, chúng ta chỉ cần chiếu theo đó thêu lại phần bị hỏng là được.”
Lâm Phương nói nghe rất dễ dàng, cứ như người biết thêu hai mặt chính là nàng ta vậy.
Lão thái thái nhánh cả không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn nàng và Lâm Phương. Lão thái thái Đổng thị cũng tỏ ra vui mừng.
Món đồ này thuộc về một người họ hàng của Đại tỷ phu… tức là Lâm gia…
Giúp Lâm gia sửa thành công vật này sẽ chẳng khác nào lưu lại ấn tượng tốt với trưởng bối bên Lâm gia.
Thảo nào Lâm Phương vừa thấy nàng vào liền tỏ ra thân thiết, nói câu nào cũng chỉ để đẩy nàng vào tròng, đặc biệt là câu “Có Lục muội muội giúp cháu, nhất định sẽ sửa được thôi” kia.
Nếu sửa không được thì chính là lỗi của nàng, không liên quan tới Lâm Phương.
Còn nếu sửa được sẽ là công của Lâm Phương, chẳng những có tiếng giúp đỡ Lâm gia còn có thể nở mặt với trưởng bối.
Lâm Phương đào sẵn cái hố này để nàng nhảy xuống, nàng chọn đường nào cũng không ổn.
Lâm Di khẽ mỉm cười, cũng nói theo: “Đã có Tứ tỷ ở đây thì muội chỉ cần ngồi cạnh hỗ trợ thôi.”
Nghe vậy, lão thái thái nhánh cả từ nãy giờ vẫn không lên tiếng mới cười nói: “Vậy thì tốt, xem như hai cháu đã giúp được cho Đại nha đầu một chuyện rồi.”
Đã không còn căng thẳng, nụ cười trên mặt Lâm Phương càng tươi hơn, “Vậy chúng cháu không chậm trễ nữa, chúng cháu đi chuẩn bị ngay đây.” Nói xong nàng quay sang Lâm Di, không ngờ lại gặp phải vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Di.
“Tứ tỷ muốn bắt tay sửa ngay bây giờ?”
Trong đầu Lâm Phương chợt sinh ra một dự cảm xấu, “Ừ, thọ lễ là vào tối nay đấy.”
Lâm Di lập tức lộ vẻ khó xử, “Chỉ mấy canh giờ không thêu xong được đâu, thêu hai mặt là phương pháp thêu khó nhất, mỗi đường chỉ mũi kim đều phải suy nghĩ cẩn thận trước khi bắt tay vào thêu, chưa kể, muốn sửa được phải tìm ta loại chỉ y hệt chỗ bị hỏng rồi thêu lại theo đúng kiểu thêu của nó. Mặc dù muội biết thêu hai mặt nhưng cách thêu của muội và của bức thêu này không giống nhau hoàn toàn, chưa kể, trong nhà có sẵn chỉ màu này sao?”
Lâm Phương sửng sốt, đúng là không có, nàng ta cứ tưởng cứ theo đường chỉ cũ thêu chồng lên là được, song theo lời của Lâm Di thì không thể sử dụng lại đường chỉ cũ.
Lâm Di khẽ mỉm cười, Lâm Phương chỉ lo tranh công nên bỏ sót rất nhiều chi tiết, nàng chỉ cần tùy tiện chọn một vấn đề để nói thì Lâm Phương sẽ phải bó tay.
Nghe xong những lời này, ánh mắt của lão thái thái nhánh cả hơi lóe lên, “Nói vậy tức là không sửa được rồi.”
Lâm Phương ủ rũ nhìn Lâm Di, “Muội nhìn kỹ lại một lần nữa xem.”
Phản ứng của Lâm Phương đã nói rõ ràng mọi chuyện.
Nhị lão thái thái Đổng thị lên tiếng: “Nếu không sửa được thì thôi vậy, chúng ta cũng đã cố hết sức rồi, báo sớm cho Thanh ca biết để thằng bé nhanh chọn lễ vật khác đi.”
Thanh ca… quả nhiên là Lâm Chính Thanh.
Lâm Phương tiếc nuối thả bức thêu lại trên bàn, “Cháu chỉ tiếc cho một món đồ thêu đẹp thế này thôi.”
Lâm Phương vừa dứt lời thì rèm chợt được vén sang một bên, bóng dáng mặc y phục hồng cánh sen, đầu cài trâm hoa đính đá quý của Lâm Kiều khoan thai bước vào.
Lâm Phương và Lâm Di vội vàng hành lễ với Lâm Kiều.
Lâm Kiều tiến tới kéo tay Lâm Di, “Lục muội muội đây sao, thật xinh đẹp. Vốn nghe nói khí hậu phương Nam rất tuyệt vời, hôm nay nhìn thấy muội ta mới dám tin.” Nói xong thì nhớ ra mình không mang theo quà gặp mặt, nàng liền tháo chiếc vòng trên tay ra đeo vào tay Lâm Di.
Lâm Di cuống quýt từ chối nhưng Lâm Kiều không chịu thôi, “Giữa tỷ muội với nhau thì còn khách khí cái gì.”
Mọi người ngồi nói chuyện thêm một lúc thì lão thái thái nhánh cả mới cười nói: “Khai tiệc thôi, đừng để bọn nha đầu bị đói.”
Lâm Phương và Lâm Di đi tới đỡ hai vị lão thái thái tiến vào phòng trong.
Dùng bữa xong, lão thái thái nhánh cả về phòng nghỉ ngơi, Phương ma ma cũng đi theo hầu hạ.
Không lâu sau thì Lâm Kiều tới cáo từ, “Sức khỏe của tổ mẫu vẫn chưa ổn định, đúng ra cháu gái phải ở lại chăm sóc tổ mẫu.”
Lão thái thái nhánh cả cười bảo: “Ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay là đại thọ của Lâm lão phu nhân, hai cháu vẫn nên về sớm đi.” Vừa nói bà vừa dặn dò Phương ma ma, “Nếu đã không thể sửa được bức thêu mà Đại lang Lâm gia mang tới, vậy cứ lấy cái của ta ra làm quà cho Lâm lão phu nhân đi.”
Bức thêu kia là món đồ lão thái thái thích nhất, Lâm Kiều cuống quýt nói: “Lễ vật cho Lâm lão phu nhân cháu gái đã chuẩn bị sẵn rồi ạ.”
Lão thái thái nhánh cả lắc đầu, hiền từ nhìn Lâm Kiều, “Ta biết tấm lòng của cháu, nhưng chuyện này không chỉ vì Viên gia mà còn vì Trần gia nữa.”
“Viên gia có thể phục hưng hay không đều dựa vào Lâm gia, Lâm gia không mở miệng cháu cũng không có cách.”
Nghĩ tới đây Lâm Kiều không khỏi nhíu mày, dòng dõi thư hương đúng là được cái tiếng thật, nhưng đến thời khắc mấu chốt sẽ không dễ dàng ra mặt hỗ trợ.
Lão thái thái nhánh cả khẽ mỉm cười, “Tuy bây giờ Lâm gia có hậu bối đầy triển vọng, nhưng cháu phải biết để có thể vững chân trong chốn quan trường là chuyện vô cùng khó khăn. Thời của cao tổ hoàng đế, Lâm gia bị ảnh hưởng không nhỏ, cho nên bây giờ không có chỗ dựa trong triều, chỉ dựa vào một hậu bối thì có thể làm nên được bao chuyện. Hoàng tộc quyền quý thì Lâm gia chưa hẳn trèo cao được, mà Trần gia và Viên gia chúng ta ngoài mặt cũng coi như đồng bệnh tương liên*.”
(*) Người cùng bệnh cùng hoàn cảnh thường thân thiết với nhau hơn.
Lâm Kiều nghe vậy thì vỡ lẽ, “Ý của tổ mẫu là Lâm gia muốn qua lại với nhà chúng ta.”
“Không chỉ là qua lại, nói không chừng còn muốn tiến thêm một bước… Ngay cả lão thái thái nhánh thứ hai cũng nhìn ra được.”
Trong đầu Lâm Kiều lập tức bật ra hai chữ “kết thân“. Các gia đình dòng dõi thư hương muốn giữ danh tiếng thật sự chẳng hề dễ, nhất là khi cưới gả không được với cao, bằng không sẽ mất sạch thể diện.
Nghe nhắc tới lão thái thái Đổng thị của nhánh thứ hai, Lâm Kiều nhíu mày, “Lão thái thái nhánh thứ hai cũng nhanh nhạy thật.”
Lão thái thái nhánh cả cười nhạt, “Bà ta sao lại không biết chứ, nhà chúng ta từng giây từng phút đều sống dưới mắt bọn họ. Ngộ nhỡ hôm nào đó ta thật sự không qua khỏi, e đến khi cháu hay tin thì cái nhà này đã rơi vào tay nhánh thứ hai từ lâu rồi.”
Nhắc tới sống chết, Lâm Kiều vội vàng an ủi lão thái thái nhánh cả: “Tổ mẫu vẫn còn khỏe thế này, bọn họ không dám làm loạn đâu.”
Cũng chưa chắc, chẳng ai nói trước được cục diện sẽ như thế này mãi hay không.
“Vậy tổ mẫu có nghĩ tới chuyện nhận Tam thúc phụ làm con thừa tự cho nhánh cả không…”
Lão thái thái nhánh cả nhớ tới lúc Lâm Di nói về chuyện sửa bức thêu kia, Nhị đệ muội còn đang hớn hở thoáng cái đã đổi thành vẻ thất vọng.
Nhị đệ muội nắm giữ nhánh thứ hai nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người không để bị bà ta nắm đầu.
Có điều chuyện chọn con thừa tự không phải cứ nói là được. Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Kiều, “Cháu chớ quên, Tam thúc phụ của cháu hiện giờ còn tự khó giữ mình đấy.”
Lão thái thái nhánh cả vừa dứt lời thì bên ngoài chợt có người ho khan, “Sao Linh Lung cô nương lại ở đây?”