Doanh Môn Phục Quý

Chương 12: Yêu thích

Lão thái thái nhánh cả nâng chén trà bên cạnh lên uống một hớp, “Cái của ta là do Tố Hương sửa cho ta.”

Tố Hương là nhũ danh của Triệu thị, mẹ ruột của Tam lão gia và tổ mẫu ruột của Lục tiểu thư. Lão thái thái và Triệu thị tình nghĩa thắm thiết, chỉ cần nhắc đến Tam lão gia thì lão thái thái đều sẽ cảm thán: Nếu Tố Hương vẫn còn thì tốt biết mấy, có thể nhìn thấy con cháu đầy nhà rồi.

Nghĩ tới đây Bạch ma ma bỗng mở to mắt, “Xem nô tỳ hồ đồ chưa kìa, có phải trong phủ không có người sửa được món đồ này đâu.”

Lão thái thái nhánh cả nhìn về phía Bạch ma ma, “Ngươi cũng nhìn ra?”

Bạch ma ma cầm tấm thêu Lưu Tô hai mặt trên bàn lên, cười nói: “Sao lại không chứ ạ, kiểu thêu trên đai đeo trán mà Lục tiểu thư tặng cho lão thái thái tinh xảo như vậy, nếu bảo sửa cho giống như đúc với khi trước thì hơi khó, nhưng tương tự hẳn không thành vấn đề.”

Lão thái thái nhánh cả hơi do dự, “Tứ nha đầu và Lục nha đầu đang làm gì ở phòng bên?”

Bạch ma ma đáp: “Lục tiểu thư đang đánh cờ với nha hoàn thϊếp thân, vừa rồi vẫn còn yên tĩnh lắm, nhưng bây giờ thu hút không ít nha đầu sang xem ván cờ, rất náo nhiệt. Tứ tiểu thư thì đang luyện chữ, chỉ để nha đầu thân cận ở cạnh hầu hạ mài mực.”

Lão thái thái khẽ cười, “Vậy thì lạ rồi. Tứ nha đầu từ trước tới giờ thích náo nhiệt, hôm nay lại yên tĩnh thế sao.”

Bạch ma ma giật mình, ý của lão thái thái là, phải trầm tĩnh mới chú ý được động tĩnh bên cạnh, còn náo nhiệt cũng có chỗ tốt của nó, dễ dàng làm quen với người trong phủ, hỏi thăm tin tức cũng dễ hơn.

Tứ tiểu thư và Lục tiểu thư… cả hai đều có tâm tư riêng…

Lão thái thái nhánh cả nằm xuống, lớn tuổi người sẽ rệu rã, bệnh một chặp là khiến nhiều người vây lại thăm thế đấy. Nói dễ nghe là tới thăm bệnh, nhưng thật ra đều có tính toán riêng cả, đều mong bà chết sớm để kiếm hời mà thôi. Người ta đã cất công kéo tới, thế thì bà cũng ra vẻ người giàu kiêu ngạo, dứt khoát không thèm để mắt.

Thay vì nhìn hai hậu bối ở trước mặt mình chào hỏi lễ phép này nọ, không bằng nhân dịp này dò xét suy nghĩ thật sự của bọn chúng xem thế nào.

Bạch ma ma vẫn cầm bức thêu trên tay, “Vậy vật này…”

Lão thái thái nhánh cả nhắm hờ mắt, “Để xuống đi, một lát nữa sẽ có người tới sắp xếp.”



Nhị lão thái thái Đổng thị rửa tay xong thì ra ngoài đi dạo.

Trong sân có một bức tượng Quan Âm Tống Tử* bằng đá, khi Trần thị xây phủ đã cất công cho vận chuyển từ tận phương Nam về. Bức tượng được đặt trong rừng trúc yên tĩnh, mỗi lần đi ngang qua nơi này, vẻ mặt của Quan Âm nhắm mắt luôn khiến người ta sinh lòng từ bi.

(*) Tượng Quan Âm Tống Tử: ngụ ý con đàn cháu đống

Nhị lão thái thái Đổng thị khẽ cười một tiếng, nói cho cùng thì vẫn là một tảng đá nhắm mắt, bằng không con nối dòng của nhánh cả đã chẳng điêu linh đến vậy. Thay vì cầu xin mấy thứ không có mắt này, thà tự thân vận động còn hơn. Bà luôn không ưa cái tính giả thanh cao của lão thái thái nhánh cả, rõ ràng sốt ruột gần chết mà còn ra vẻ thong dong tự tại, trong khi sớm muộn gì cũng phải quỳ xuống cầu xin người khác. Trèo càng cao thì sẽ ngã càng đau thôi.

Nhị lão thái thái vừa định dời bước trở về từ đường thì Trầm Hương đã tìm tới.

Nhìn thấy Trầm Hương, Nhị lão thái thái cũng không nóng lòng, thản nhiên quay sang chờ nghe bẩm báo.

“Nhánh cả không có nha hoàn am hiểu kỹ thuật thêu hai mặt.”

Nhị lão thái thái khẽ nhếch môi, một lão thái thái thủ tiết đang suy yếu, dĩ nhiên là sẽ không có nhiều nhân tài.

Trầm Hương nói tiếp: “Nô tỳ còn nghe nói, đai đeo trán mà Lục tiểu thư hiếu kính cho lão thái thái nhánh cả lúc trước vốn được làm bằng phương pháp thêu hai mặt.”

Tức là khi lão thái thái nhánh cả nhớ ra, có thể sẽ nhờ Lục nha đầu sửa món đồ kia.

Hai mắt Nhị lão thái thái Đổng thị chợt lóe sáng, “Đi, trở về thôi.”



Sau khi đặt con cờ cuối cùng xuống bàn, Lâm Di để ba bốn nha đầu giúp mình đếm cờ.

(*) Lâm Di chơi cờ vây, mục tiêu là bao vây nhiều lãnh thổ hơn đối thủ nên ai còn nhiều quân cờ trên bàn hơn chính là người thắng

Lâm Phương bên cạnh đã gần như không nhịn được nữa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Lục muội muội chờ ở đây nhé, tỷ đi xem tổ mẫu một chút.”

Lâm Phương được tin liền nóng ruột muốn bỏ lại nàng. Thôi, làm phước tác thành cho nàng ta vậy.

Chỉ lát sau nha hoàn trong phòng dần tản đi bớt, Lâm Di nhận ra Minh Yên – một nha hoàn biết đánh cờ từng mách nước cho Linh Lung – vẫn chưa đi. Lâm Di đứng lên đi nhìn xấp chữ Lâm Phương viết khi nãy, để Linh Lung ngồi tán gẫu với Minh Yên.

Hai nha hoàn trò chuyện một lúc, sau đó Minh Yên cũng đi ra ngoài.

Trong phòng không còn ai khác, Linh Lung mới bước tới thưa: “Đã hỏi rõ ràng rồi ạ, lão thái thái nhánh cả bị chứng tâm thận bất giao*, hằng năm đều phải dùng Thiên Vương Bổ Tâm đan cầm cự.”

(*) Tâm thận bất giao: chứng bệnh về tim và thận, biểu hiện thường có tâm phiền, mất ngủ, hay mê, di tinh, lưng đùi ê mỏi, triều nhiệt mồ hôi trộm, hoa mắt ù tai, hoặc hồi hộp, hoặc khô họng, hoặc đêm tiểu tiện nhiều lần, hoặc chứng đái dầm, chắt lưỡi đỏ, rêu lưỡi ít hoặc không có rêu, mạch Tế Sác.

Thảo nào mà sắc mặt lão thái thái lại kém như vậy, trong phòng mùi hương cũng vô cùng nồng.

Linh Lung nhỏ giọng nói thêm: “Vừa rồi trong phủ có ngoại nam tới thăm.”

Lâm Di khẽ nhướng mày, “Là em hỏi Minh Yên?”

“Thưa không.” Linh Lung phân bua: “Tiểu thư không bảo em hỏi em nào dám hỏi, là Minh Yên tự nói đấy ạ.”

Minh Yên tự nói ra.

Vừa rồi Minh Yên giúp Linh Lung đánh mấy nước cờ, hai tiểu nha đầu bất giác thân thiết hơn, Minh Yên thuận miệng nói mấy chuyện này ra cũng chẳng khó hiểu.

Nhưng cũng có một cách nghĩ khác, đó chính là Minh Yên cảm thấy nàng muốn biết những chuyện này.

Lâm Di nhìn những con chữ hơi rối loạn của Lâm Phương… e là người ta đã đánh đồng nàng với Lâm Phương rồi.

Thật ra thì hành vi của Lâm Phương rõ ràng như vậy, không cần cố tình hỏi thăm nàng cũng biết được phần nào.

Linh Lung nói thêm: “Nghe nói khách là Đại lang Lâm gia – họ hàng của Đại cô gia.”

Lâm Di vốn không mấy bận tâm, nhưng nghe thấy câu này liền sững người. Lâm gia… vậy người Lâm Phương gặp ở cửa là Lâm Chính Thanh? Cho nên nàng ta mới có vẻ mặt vừa mừng vừa kinh ngạc đó?

Viên gia xuất thân dòng dõi thư hương, Lâm gia cũng là danh sĩ vọng tộc, người trong Kinh ai cũng biết hai nhà này là thông gia. Lâm Phương chú ý đến Lâm gia như vậy… tất nhiên là vì lão thái thái Đổng thị có ý kết thân với Lâm gia. Tuy bây giờ Lâm Chính Thanh vẫn chưa trúng Giải Nguyên, nhưng dù sao cũng là Viện thủ (người đứng đầu kỳ thi Viện), tính ra vẫn xứng đôi với Lâm Phương, tại sao kiếp trước hôn sự này lại rơi vào trên đầu nàng?

“Nàng ấy” trong lời Lâm Chính Thanh trước khi phóng hỏa đốt phòng tân hôn kiếp trước… có phải là Lâm Phương hay không?

Nếu thật là thế… hai người này tâm đầu ý hợp, vậy trong vô thức nàng đã chia rẽ uyên ương người ta rồi.

Lâm Di khẽ nhếch môi cười, kiếp này có thế nào thì nàng cũng quyết không dính dáng với Lâm Chính Thanh. Tuy nàng căm hận Lâm Chính Thanh đã hại chết mình, nhưng trong kiếp sống mới này, Lâm Chính Thanh cũng chỉ là một người xa lạ với nàng, không đáng để kể tới.



Lâm Phương tìm được Nhị lão thái thái Đổng thị ở ngoài sân, “Nghe nói tổ mẫu đi thay áo nên cháu gái cũng ra ngoài theo.”

Nhị lão thái thái gật đầu, “Lục nha đầu đâu?”

Lâm Phương tiến lên đỡ Nhị lão thái thái, “Ở trong phòng đánh cờ ạ.”

“Một người họ hàng của Đại tỷ phu cháu mang một cái bức thêu Lưu Tô bị hỏng vài chỗ tới, muốn xin bá tổ mẫu cháu sửa hộ.”

Lâm Phương vờ ra vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng thì mừng đến cực độ. Không ngờ tổ mẫu thật sự nói cho nàng ta biết chuyện này, nhưng ngẫm lại thì mẫu thân và tổ mẫu đã không chỉ một lần nhắc tới Lâm gia, dự định là…

Lâm Phương cúi đầu che giấu khuôn mặt đã đỏ ửng của mình, “Bá tổ mẫu có tìm được người sửa vật kia chưa?”

Nhị lão thái thái lắc đầu, “Bá tổ mẫu cháu lại vừa thả nha đầu có kỹ thuật thêu tốt nhất bên người ra ngoài. Song thẳng thừng từ chối cũng không hay lắm nên bá tổ mẫu cháu có ý định chuyền tay món đồ kia cho người trong phủ xem thử một lần, nếu vẫn không có cách thì đành chịu.”

Lâm Phương xoắn chặt khăn, gần như nín thở để chờ nghe câu kế tiếp.

“Kỹ năng thêu của cháu không tệ, lát nữa cũng tới xem thử đi.”

Tim Lâm Phương suýt nữa đã nhảy lên tận cổ, không hề giấu được nụ cười trên mặt, “Tổ mẫu đã nói vậy đương nhiên cháu sẽ tận lực giúp đỡ.”

Nhị lão thái thái Đổng thị vui vẻ gật đầu.



Lâm Phương theo Nhị lão thái thái vào nhà, Bạch ma ma đang chỉ huy nha hoàn chuẩn bị tiệc rượu.

Bạch ma ma cười nói: “Lão thái thái có dặn dò rằng Tứ tiểu thư thích đồ chay, phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.”

Lâm Phương ngượng ngùng cúi đầu, “Phiền nhà bếp phải tốn thêm thời gian rồi.”

Hai mắt Bạch ma ma cong cong, tràn đầy ý cười, “Đâu có gì to tát, Tứ tiểu thư thiện tâm không muốn sát sinh, chúng tôi cũng được phước lây.”

Nhị lão thái thái ngồi xuống, cười với lão thái thái nhánh cả, “Tỷ sẽ chiều hư Tứ nha đầu đấy.”

Lão thái thái nhánh cả nói: “Không hề gì, ta cũng chẳng có khẩu vị lắm, ăn chay cũng tốt.”

Khách sáo thêm mấy câu, Nhị lão thái thái nhắc tới chuyện bức thêu Lưu Tô: “Nếu đã là chuyện nhà của Đại nha đầu, ta định cho Lâm Phương xem thử một lần, không chừng có thể nghĩ ra biện pháp.”

Lão thái thái nhánh cả nghe vậy mới nhớ ra, “Phải rồi, Tứ nha đầu cũng rất khéo tay, để Tứ nha đầu xem thử đi.”

Đổng ma ma nhanh nhảu mang cái bức thêu trên bàn đến cho Lâm Phương.

Lâm Phương đón lấy xem xét thật cẩn thận, cả hai mặt đều được thêu bằng một đường chỉ, mũi kim của mặt trái và mặt phải đan xen lẫn nhau không thể phân biệt, thật sự khác một trời một vực với những món đồ thêu nàng thường thấy.

Lâm Phương càng xem càng chán chường, sờ sờ chỗ bị hỏng mà thật sự không biết phải sửa thế nào… Khó khăn lắm mới chờ được cơ hội tới, nàng không cam lòng buông tay dễ dàng như thế.

Khoan đã, thủ pháp thêu hoa mai làm nền này dường như nàng ta đã thấy ở đâu rồi…

Lâm Phương bình tĩnh ngẫm lại… bên tai nàng chợt vang lên tiếng của Bạch ma ma: “Phương pháp thêu hoa mai trên đai đeo trán mà Lục tiểu thư tặng cho lão thái thái lần trước nhìn cũng tương tự thế này, hay là để nô tỳ đi mời Lục tiểu thư tới nhìn thử một lần.”

Lâm Phương trợn mắt… Đúng rồi, chính là Lâm Di.