Lâm Di nghiêng đầu, “Chuẩn bị cái gì?”
“Tiểu thư không cần trang điểm sửa soạn lại sao?”
Lão thái thái nhánh cả bệnh nặng, bọn họ đi thăm bệnh thì chỉ cần mang tấm lòng là được, còn ai có tầm trạng nhìn ngắm quần áo trang sức, ngọc bội đinh đang nữa chứ. Lâm Di nói: “Lấy bộ đồ màu hồng cánh sen thêu hoa mai là được.”
Linh Lung mơ hồ hiểu ra, “Dạ” một tiếng rồi nhanh chóng đi chuẩn bị.
…
Lâm Di đỡ lão thái thái ngồi vào kiệu, buông rèm xuống xong Lâm Phương mới khoan thai đi tới.
Lâm Di và Lâm Phương chia nhau ngồi vào kiệu nhỏ phía sau.
Đại thái thái Đổng thị và Tam thái thái Tiêu thị đưa tiễn ra khỏi cửa thùy hoa. Đến khi đoàn kiệu khuất bóng, Tam thái thái Tiêu thị mới nói: “Không biết lão thái thái nhánh cả bệnh thế nào, hay chúng ta cũng nên đi chuẩn bị một chút, ngộ nhỡ có tin tức gửi về cũng không quá vội vàng.”
Đại thái thái Đổng thị im lặng hồi lâu mới mỉm cười nói: “Tam đệ muội nói rất đúng.”
Sau khi Tiêu thị dẫn nha hoàn rời đi, Đổng thị cười lạnh, chẳng ai chủ động gửi tin về tận cửa đâu.
Đổng thị quay sang dặn dò Phương ma ma: “Cho người đến nha môn tìm lão gia, báo cho lão gia biết chuyện của lão thái thái nhánh cả, mời lão gia xong việc thì sang đó giúp đỡ.”
Bên nhánh cả đều là nữ quyến, không có đàn ông sao được, không ngay lúc này đóng vai con hiếu cháu thảo thì còn chờ lúc nào nữa.
…
Đoàn kiệu của lão thái thái đi thẳng vào trong viện của nhánh cả.
Tuy lão thái thái nhánh cả thích yên tĩnh, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà tổ của Trần gia nên không thiếu kỳ thạch dị cảnh, núi giả trùng điệp, hồ nước uốn lượn, đường đi đều được lót đá hoa cương xanh bóng, xà gỗ, khung cửa và mái hiên đều được sơn dầu tô vẽ, trên đầu cổng chính là một đồ án phúc thọ song toàn ngụ ý may mắn, bốn góc sân đều có trồng trúc đào.
Đoàn kiệu đi tới trước cửa nguyệt lượng thì dừng lại, trong viện có người khiêng kiệu nhỏ ra đưa lão thái thái vào trong, Lâm Phương và Lâm Di thì đi bộ theo hành lang dài.
Lâm Phương mới đi được hai bước, nhìn thấy nha hoàn bà tử tới bung dù che mưa cho hai người liền bực bội nói: “Tại sao chỉ để tổ mẫu ngồi kiệu vào? Còn chúng ta thì sao? Đi bộ chậm như vậy, chừng nào mới gặp được bá tổ mẫu đây?”
Mấy nha hoàn không dám thất lễ, vội vã nói: “Trong nhà có khách, lão thái thái lại vừa ngã bệnh nên có phần sơ suất.”
Lâm Phương nhíu mày, “Ta đi bộ cũng không sao, chỉ là nóng ruột về bệnh tình của bá tổ mẫu thôi.”
Lâm Phương thường đến phủ nhánh cả chơi, hạ nhân cũng đã quen mặt nên vội vàng khom lưng thưa: “Tứ tiểu thư yên tâm, lão thái thái đã uống thuốc, giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi.”
Lâm Phương nghe vậy thì mừng rỡ hỏi: “Lang trung tới rồi sao? Lang trung nói thế nào?”
Bà tử bên cạnh cười xòa, “Lão thái thái ngủ không ngon, cho nên bệnh cũ tái phát.”
Lâm Phương chắp tay trước ngực niệm Phật, “Nếu thật vậy thì chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận là sẽ khỏe lại thôi.”
Bà tử nghe Lâm Phương nói thế thì cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm hơn, “Nô tỳ cũng nghĩ thế, lão thái thái mà thấy các vị tiểu thư đến hẳn sẽ vui vẻ mà khỏe nhanh hơn thôi.”
Suốt đường đi, hạ nhân bên nhánh cả chỉ vây quanh bắt chuyện với Lâm Phương, bất giác đã bỏ quên Lâm Di đi ngay cạnh đó. Lâm Phương cố ý quay lại nhìn Lâm Di một cái, thấy Lâm Di vẫn điềm nhiên như không hề bận tâm.
Cứ như vừa đấm vào cục bông, Lâm Phương chợt thấy hơi bực mình.
Lâm Phương đi đằng trước, tựa như vầng trăng được muôn sao vây quanh, vừa vào Niệm Từ đường thì nhanh chân chạy ào tới quỳ xuống trước chiếc giường bằng gỗ tử đàn chạm trổ hoa mộc lan mà lão thái thái nhánh cả là Lý thị đang nằm.
Trên bàn thấp điêu khắc hình con cháu đề huề có đặt chiếc bình vẽ họa tiết cây trúc xanh, lư hương bốn chân voi bên cạnh đang tỏa ra mùi hương an thần, nha hoàn bà tử đứng nghiêm ở hai bên, lão thái thái nhánh cả tựa lưng vào chiếc gối mềm bọc vải tím thêu chữ thọ kiểu tròn, vỗ về Lâm Phương đang quỳ bên cạnh: “Đứa trẻ ngoan, mau đứng lên đi!”
Cảm giác được ánh mắt của lão thái thái nhánh cả nhìn về phía mình, Lâm Di cung kính tiến lên hành lễ.
Lão thái thái nhánh cả bảo Lâm Di đến ngồi xuống cạnh mình, “Năm đó, lúc lão Tam rời kinh, ta nhớ Lục nha đầu chỉ lớn bằng này.” Vừa nói bà vừa đưa tay áng chừng, “Mới chớp mắt mà đã thành đại cô nương rồi.”
Lão thái thái nhánh cả tuy không hay cười nhưng ánh mắt lại ấm áp, “Có đọc sách không?”
Lâm Di gật đầu đáp: “Có ạ.”
Lão thái thái nhánh cả hỏi tiếp: “Đọc gì nào?”
Lúc được trưởng bối hỏi vậy dĩ nhiên phải đáp là vài loại sách dành cho nữ giới này nọ, trước khi vào kinh Tam thái thái Tiêu thị cũng đã chỉ dạy nên đáp lời thế nào khi được hỏi mấy câu này, thế nên Lâm Di đáp hết sức trơn tru: “Trong nhà có mời nữ tiên sinh, ngoài sách nữ giới cháu còn đọc ít thơ văn nữa ạ.”
Không trả lời kiểu rập khuôn, cũng không cố tình nói hùa theo trưởng bối, những năm qua bà đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt chứa đầy tâm tư rồi. Lão thái thái nhánh cả khẽ mỉm cười, “Nói vậy ta tặng cháu bút lông cừu là đúng rồi.”
Nhắc tới bút lông cừu, Lâm Phương hơi gượng ngạo, mắt nhìn chằm chằm Lâm Di, sợ Lâm Di nói ra chuyện gì làm nàng xấu mặt.
Cũng may Lâm Di cũng không nói ra chuyện đưa nhầm quà, chỉ nói cảm ơn lão thái thái nhánh cả mà thôi.
Lão thái thái nhánh cả đưa tay ra, “Được rồi được rồi, cảm ơn tới lui thì thành ra xa lạ.” Nói xong bà chợt ôm ngực ho khan hai tiếng.
Lâm Phương cuống quýt đi tới bàn lấy hộp nhổ đàm đích thân mang tới dưới chân lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả không chịu dùng, để cho đại nha hoàn bên cạnh nhận lấy mới nhổ đàm ra.
Lâm Phương thất vọng, tính tình lão thái thái nhánh cả hơi kỳ quặc, đối xử với người khác ôn hòa nhưng luôn giữ khoảng cách nhất định.
Lão thái thái nhánh cả nằm xuống giường, thở dốc một lát mới dần bình thường trở lại.
Lão thái thái Đổng thị lo lắng nhìn lão thái thái nhánh cả, “Người phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.” Vừa nói bà vừa thở dài, “Bên cạnh cũng nên có một tri kỷ làm bạn thì hơn.”
Lâm Phương nghe vậy thì khóe mắt giật giật, dáng vẻ như chỉ mong có thể vùi vào lòng lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả lắc đầu, “Người đã già… giữ gìn thế nào cũng… không còn làm gì được nữa…” Bà cụ nhìn sang Lâm Phương, “Ta nào có phúc như muội, có Tứ nha đầu hiếu thảo đáng yêu như vậy làm bạn bên người.”
Trái tim Lâm Phương đập nhanh như trống bỏi, nếu bây giờ lão thái thái đưa đẩy vài lời, rất có thể lão thái thái nhánh cả sẽ giữ nàng ta lại bên cạnh bầu bạn…
Quả nhiên lão thái thái Đổng thị liền cười nói: “Nếu người thích thì giữ Tứ nha đầu lại đi, xem như con bé có duyên với người.”
“Như vậy sao được?” Lão thái thái nhánh cả cười bảo: “Ta biết muội đâu nỡ xa con bé.”
Lão thái thái còn định nói gì thì lão thái thái lại ho khan liên tục, nha hoàn bà tử cuống quýt bước tới hầu hạ. Giằng co một hồi, Lâm Phương cuối cùng cũng đợi được lão thái thái nhánh cả ổn định trở lại, song bà không còn nhắc tới chuyện cần người bầu bạn nữa.
Mọi người ngồi thêm một lát, ma ma quản sự mới dẫn Lâm Phương và Lâm Di đến phòng nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi.
Lâm Di và Lâm Phương vừa ngồi xuống, bên ngoài liền có tiếng bước chân vọng vào, loáng thoáng có tiếng nha hoàn thông báo: “Đại tiểu thư tới.”
Lâm Phương kinh ngạc nhướng mày, hỏi Lâm Di: “Muội nghe thấy không, Đại tỷ tới kìa.”
Lão thái thái nhánh cả sinh cho Trần gia được một trai một gái, con gái chính là Tam cô nãi nãi mà Lâm Di gặp hôm trước, còn con trai trưởng Trần Doãn Lễ đã mất khi tuổi còn trẻ, thê tử Trương thị mấy năm sau cũng đi theo chồng, chỉ để lại Đại tiểu thư Lâm Kiều. Lâm Kiều mấy năm trước gả cho con trai thứ hai của Viên Kính Khắc – Viện trưởng Hàn Lâm viện. Vốn là một mối hôn sự tốt đẹp, không ngờ thành thân được hai năm, Viên học sĩ bị dính vào một vụ án tham ô. Cả nhà họ Viên bị tịch thu của cải, Viên học sĩ bị đày tới Thượng Dương Bảo*.
(*) Khu vực sống của phạm nhân lưu vong và sĩ phu bị lưu đày thời Minh Thanh, cách huyện Khai Nguyên tỉnh Liễu Ninh bốn mươi dặm.
Cũng may có lão thái thái nhánh cả chạy chọt khắp nơi mới bảo vệ được Viên Nhị gia và Lâm Kiều, hiện giờ hai vợ chồng đang ở thuê trong một căn viện ba gian.
Lâm Di biết được những điều này cũng là nhờ nghe lỏm cha mẹ nói chuyện phiếm.
Lâm Phương vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói: “Chúng ta ra chào Đại tỷ đi.”
Kể từ khi đến phủ nhánh cả, chuyện gì Lâm Phương cũng tỏ ra hết sức hứng thú. Nhất là khi nghe nha hoàn nhắc tới Lâm Kiều, Lâm Phương liền như con cún con, chỉ thiếu mọc đuôi để vẫy nữa thôi.
Nha đầu Minh Anh bên cạnh Lâm Phương lại càng quan sát cẩn thận hơn nhiều, ngay cả nhẩm bát uống thuốc của lão thái thái cũng phải nhòm một cái.
Lúc này bên ngoài có động tĩnh, Minh Anh còn lấy cớ ra ngoài.
Lâm Di không khỏi thấy hơi kỳ quái, lúc trước lão thái thái Đổng thị tìm cách lôi kéo Đại tỷ là vì khi ấy Viên gia vẫn là gia tộc có thanh danh hiển hách, làm thân với Viên gia sẽ chỉ có lợi. Nhưng kể từ khi Viên gia bị định tội, lão thái thái cũng cắt đứt qua lại với Đại tỷ ngay.
Sao bây giờ Lâm Phương lại thân thiện với Lâm Kiều như vậy?
Lâm Di đang ngẫm nghĩ thì Minh Anh vén rèm ngọc vào phòng, bước nhanh tới thấp giọng nói với Lâm Phương: “Nghe nói Đại cô gia có dẫn theo hai người bà con tới thỉnh an lão thái thái nhánh cả.”
Thảo nào lão thái thái nhánh cả cho người dẫn nàng và Lâm Di ra ngoài, thì ra là có khách nam vào thăm.
Bà con của Đại tỷ phu… có khi nào cũng có…
Lâm Phương thấp thỏm nhìn sang Lâm Di, “Lục muội muội, chúng ta ra chào Đại tỷ đi.” Phải tận dụng thời cơ, cho dù chỉ là nấp sau bình phong nhìn một cái thôi cũng được.
Lâm Di chỉ lo nhìn trái ngắm phải đồ đạc trong phòng, không để ý lắm tới Lâm Phương.
Lâm Phương không khỏi cắn chặt răng, con nhỏ Lâm Di này lớn lên không những xấu xí mà tình tính cũng ngây ngốc như đầu gỗ, đúng là đồ nhà quê chưa từng thấy sự đời, liên lụy đến cả nàng ta.
Lâm Di do dự một hồi mới nói: “Vậy Tứ tỷ cứ đi đi!”
Nghe vậy Lâm Phương không nói hai lời, đích thân vén rèm đi ra ngoài.
Mới bước ra ngoài một bước, Lâm Phương liền giật mình đứng sững ra, nàng ta vừa lơ đãng nhìn thấy một người đi theo Đại tỷ phu vào nhà, chỉ một cái liếc mắt đã khiến tim nàng ta đập như trống bỏi.
Nàng ta không phải chưa từng thấy nam tử anh tuấn. Trong gia tộc cũng không thiếu huynh đệ có khí thế hiên ngang… chẳng qua tất cả đều thua kém người vừa nãy…
So với người nọ, tất cả đều trở nên không đáng nhắc tới…