Tuy hiện giờ nhánh thứ hai của Trần gia do người Đổng gia quản lý, nhưng chuyện gì cũng chỉ sợ bị lôi ra nói rõ ràng. Chỉ cần đưa ra quan phủ, cha được ghi trong gia phả là con vợ cả, chỉ cần cha còn đó thì người khác sẽ không có tư cách thừa tự.
Thế nên Đại bá phụ và Nhị bá phụ muốn tranh giành tước vị, tất nhiên sẽ tìm cách đẩy cha và ca ca vào chỗ chết.
Sau một ngày mệt mỏi, Lâm Di rửa mặt rồi lên giường nằm rất sớm.
Linh Lung trải đệm lên chiếc giường gỗ bên cạnh để gác cho nàng.
Đèn bị thổi tắt, Lâm Di vừa nhắm mắt lại, Linh Lung cạnh đó bỗng nhiên “á” một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Quất Hồng ở ngoài hoảng hốt cầm đèn vào chạy vào sau bình phong, thấy Lâm Di muốn đứng dậy thì đặt đèn xuống bàn rồi tiến tới đỡ nàng.
Linh Lung biết mình thất thố nên cũng đỏ mặt đưa giày tới.
“Sao vậy?” Quất Hồng tức giận quay lại hỏi Linh Lung.
Linh Lung vừa mặc áo ngoài vào vừa nói: “Em mới chợt nhớ ra, tiểu thư đã lấy đai đeo trán vốn để làm quà sinh nhật cho lão thái thái tặng cho lão thái thái của nhánh cả mất rồi. Mấy ngày nữa tới ngày mừng thọ của lão thái thái, tiểu thư biết tặng cái gì bây giờ.”
Đúng là một vấn đề không nhỏ, đến lúc đó không có lễ vật phù hợp, thế nào nàng cũng bị trách là thất lễ.
Hai nha đầu đồng loạt quay sang nhìn Lâm Di, Lâm Di vẫn hết sức bình thản, tựa như đã có chuẩn bị trước, “Không cần vội, bắt tay làm một đôi giày thêu hình hoa cúc mừng thọ là được. Kỹ thuật thêu giày của Linh Lung tốt hơn ai hết, mang làm quà lão thái thái nhất định sẽ thích.”
Linh Lung gật đầu, bảo nàng làm giày thì không khó, chỉ mấy ngày là có thể làm xong, cái khó là hình thêu hoa cúc kìa, “Chỉ có điều kỹ thuật thêu của em không bằng tiểu thư.”
Đai đeo trán kia là do Lâm Di đích thân thêu, đường thêu nổi đan xen đường thêu ngầm, rất tỉ mỉ. Mẫu thân nói tổ mẫu Triệu thị của nàng rất giỏi vẽ tranh và thêu thùa, sự khéo tay của nàng là thừa hưởng từ bà. Lúc trước nàng chỉ một lòng nghĩ tới chuyện chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho lão thái thái, không xem xét tới quan hệ giữa tổ mẫu và lão thái thái. Dùng vật này tặng cho lão thái thái, khó tránh khỏi việc lão thái thái sẽ nhớ tới tổ mẫu, để rồi lại thêm căm ghét nàng.
Thế nên nàng mới tặng đai đeo trán đó cho lão thái thái của nhánh cả, nhận tiện cũng dò xét ý tứ của bên nhánh cả luôn.
Kết quả lão thái thái nhánh cả đáp lễ nàng bằng một cây bút lông cừu, không biết có phải muốn gián tiếp nói rằng, nhánh cả vẫn không quên tổ mẫu Triệu thị của nàng không.
Lúc ở bên chỗ lão thái thái nhánh cả, mẹ đã nghe không ít chuyện về tổ mẫu. Lão thái thái nhánh cả nói cuộc sống của tổ mẫu ở Trần gia khó khăn trăm bề nhưng tổ mẫu chưa từng buông tay đầu hàng. Tổ mẫu luôn nói phụ mẫu đã vất vả sinh ra rồi nuôi lớn bà, có khó khăn thế nào bà cũng không thể chà đạp bản thân, bà là người trong sạch nên phải ngẩng cao đầu mà sống, không có gì phải thẹn với trời.
Tổ mẫu nói không sai, chỉ cần ngẩng đầu sẽ luôn thấy trời xanh.
…
Trong phòng Trần lão thái thái chỉ để một ngọn đèn hoa lê nhỏ.
“Quế Chi.” Lão thái thái gọi tên Đổng ma ma, “Theo ngươi thì chuyện hôm nay là do ai làm?”
Đổng ma ma bị bán vào Đổng phủ từ nhỏ, vẫn luôn theo hầu lão thái thái, về sau được gả cho một gia bộc của Đổng gia nên được ban họ Đổng. Lúc lão thái thái chuyển vào Kinh, cả nhà Đổng ma ma cũng theo cùng.
Đổng ma ma biết lão thái thái đã hiểu nên cũng không dám nói khác, “Đại thái thái chắc là sợ Tứ tiểu thư chiếm hết hào quang.”
“Nó sợ Tứ nha đầu được lão thái thái nhánh cả yêu thích, sau đó nhánh cả sẽ nhận lão Nhị làm con thừa tự. Nó cho rằng ta thiên vị Tứ nha đầu, nhưng lại không ngờ sự trầm tính của Tam nha đầu mới không được người ta yêu thích.”
Đổng ma ma cúi người hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bằng không để nô tỳ đi khuyên nhủ Đại thái thái?”
Lão thái thái nghiêm mặt, “Đầu óc nó đã u mê rồi, có khuyên cũng vô dụng, lần sau đến chỗ nhánh cả thì cho Tam nha đầu đi theo. Cho nó xem là ta thiên vị hay là nó hồ đồ.”
Đổng ma ma cẩn thận suy xét, “Vậy cũng tốt, Đại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia mỗi người một vị tiểu thư, truyền ra ngoài cũng tốt cho danh tiếng của Tứ tiểu thư, hoa đẹp thì phải có thêm lá xanh làm nền… Người không thấy sao, hôm nay đều nhờ Tứ tiểu thư nhanh trí không nhắc tới chuyện lễ vật nữa, bằng không làm gì dễ qua chuyện như vậy.”
Tứ nha đầu đúng là đứa tinh mắt, nhưng người đầu tiên tiến lên đỡ bà là Lục nha đầu.
Lục nha đầu thật sự không nhìn ra được hay là vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Đổng ma ma cũng biết lão thái thái băn khoăn cái gì, “Loại chuyện này không giả vờ được đâu. Bút lông cừu cán ngọc ai thấy mà không thích chứ? Tứ tiểu thư là người nhìn xa trông rộng mà còn phải giật mình khi nhìn thấy, thế nên càng đừng nói tới Lục tiểu thư. Nếu Lục tiểu thư hiểu được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, đâu thể nào giấu nổi.”
Lão thái thái đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, “Bên cạnh Lục nha đầu chỉ có hai đại nha hoàn hầu hạ, hơi ít người. Đừng để người ngoài nói ta bạc đãi con bé, chọn trong viện của ta hai nha hoàn tam đẳng đưa qua cho con bé sai khiến.”
Có nhiều người coi chừng như vậy, còn sợ một nha đầu mới mười ba tuổi đầu lật trời sao?
Đổng ma ma theo lão thái thái vào phòng trong, “Vậy còn Tam thái thái?”
Tam thái thái Tiêu thị? Lão thái thái cười nhạt, chỉ là một tảng đá cuội, còn có thể tu thành tinh sao?
…
Hôm sau trời vẫn âm u như cũ, mưa rả rích không ngừng. Trời vừa sáng, Lâm Di đang chuẩn bị đi thỉnh an lão thái thái thì bên ngoài vọng vào tiếng guốc gỗ. Rèm cửa được vén sang một bên, Lâm Phương đi vào phòng. Hôm nay nàng ta khoác áo choàng đỏ tươi, bên trong mặc áo giao lĩnh màu xanh lam thêu hình hoa kim ngân.
“Lục muội muội.” Lâm Phương giao chiếc hộp bằng gỗ lê trong lòng cho Lâm Di, “Đều là ta không tốt, đúng ra phải kiểm tra danh mục quà tặng trước để xem đồ trong hộp có phải của mình hay không.” Nàng ta vừa nói vừa cười, “Cây bút lông cừu kia đã bị ta dùng thử trước, Lục muội muội không giận chứ?”
Hôm qua còn mặt mày sưng sỉa, hôm nay lại biến thành tiểu thư khuê tú độ lượng, chắc hẳn Lâm Phương đã được người bên cạnh chỉ vẽ.
Lâm Di đưa hộp quà cho Linh Lung cất đi, khách sáo cười nói với Lâm Phương mấy câu rồi hai người cùng nhau đi thỉnh an lão thái thái.
Hôm nay Lâm Phương mặc áo khoác thêu tơ vàng dài đến gót chân, váy xếp ly xanh nhạt lay động trong gió, nhìn càng xinh đẹp hơn ngày thường.
Lâm Phương đi rất chậm, Lâm Di hơi lỡ chân đi vượt qua liền bị nàng ta kéo lại. Hai người đi hồi lâu mới đến được Hòa Hợp đường, vậy mà Lâm Phương vẫn còn muốn thừa dịp mưa chưa lớn đi chiết vài cành hoa. Lâm Di dĩ nhiên không chịu đi cùng, Lâm Phương không có cách nào khác, chỉ đành từ bỏ ý định.
Lâm Di vào phòng trước thỉnh an lão thái thái.
Lâm Phương dùng dằng một hồi mới bỏ guốc gỗ đi vào, vừa nhìn thấy lão thái thái liền nhào vào lòng lão thái thái.
Lão thái thái cười hỏi: “Cháu đi guốc gỗ tới đây à?”
Lâm Phương nhoẻn môi cười, cố ý liếc nhìn Lâm Di đang ngồi uống trà bên cạnh, “Hôm nay mẫu thân cháu vừa có được một đôi guốc gỗ hải đường khảm tơ vàng từ chỗ của Huệ Hòa Quận chúa, bà ấy mới cho cháu đấy.”
Đổng ma ma vui vẻ nói thêm: “Lão thái thái không thấy đó thôi, Tứ tiểu thư đi guốc gỗ nhìn rất xinh đẹp.”
Lão thái thái cười nói: “Không phải thứ tốt thì đâu vào được tay con bé này.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Di, Lâm Phương vươn cổ, điệu bộ kiêu kỳ như thiên nga, “Lục muội muội không biết à, mẫu thân ta là một nổi tiếng, người trong Kinh thành vẫn thường khen là Bồ Tát sống, rất nhiều tượng quan âm đều được đúc theo dáng vẻ của mẫu thân ta đấy.”
Lúc trước Lâm Di cũng có được nghe kể về Nhị thái thái Điền thị, chỉ có điều không ngờ Điền thị lại nổi danh trong Kinh đến vậy.
Lâm Phương bắt đầu huyên thuyên nói về kinh Phật, lão thái thái vừa nghe vừa nhìn Lâm Di ngồi một bên.
Cho dù không được chú ý, Lục nha đầu vẫn không hề ngượng ngập, vẫn ngoan ngoãn ngồi im, ánh mắt trong trẻo, không hề e dè, sợ sệt.
Lão thái thái nhất thời ngẫm nghĩ tới mức nhập thần, đến khi Đổng ma ma ra ngoài một chuyến, quay vào cúi đầu nói nhỏ bên tai lão thái thái, bà mới giật mình hoàn hồn, “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Đổng ma ma tỏ ra nghiêm trọng, “Mới vừa nãy thôi ạ.”
Lâm Phương nghe chữ được chữ mất, không nhịn được mà hỏi: “Lão thái thái nhánh cả xảy ra chuyện sao?”
Lão thái thái dặn dò Đổng ma ma trước, “Mau chuẩn bị kiệu đưa ta sang đấy.” Sau đó mới nhìn sang Lâm Phương và Phương Di, “Bá tổ mẫu các cháu đổ bệnh rồi.”
Lão thái thái nhánh cả ngã bệnh? Trong trí nhớ của Lâm Di không hề có chi tiết này. Có điều lão thái thái tuyệt đối sẽ không nói chuyện của nhánh cả cho nàng biết, lần này chắc cũng chỉ vừa khéo nàng có mặt mà thôi.
Lâm Phương nóng nảy hơn ai hết, “Lần trước cháu đến thăm thì bá tổ mẫu vẫn còn khỏe lắm mà. Tại sao lại đột nhiên… Tổ mẫu, cháu cũng muốn đến thăm bá tổ mẫu.”
Lão thái thái trầm ngâm một thoáng rồi đồng ý, “Cũng được.”
Lâm Phương muốn lấy lòng lão thái thái nhánh cả nên bây giờ dĩ nhiên sẽ xung phong đi trước, không công gì hơn được công hầu hạ bên giường lúc trưởng bối ốm bệnh cả. Bên nhánh cả có xảy ra chuyện gì, lão thái thái cũng có thể ém nhẹm mọi thứ, nhà nàng sẽ không hay biết gì.
Lâm Di đứng đó mà không nói chen được câu nào, cứ như người ngoài cuộc. Mãi đến khi lão thái thái chuẩn bị xong xuôi, lúc được Đổng ma ma đưa ra cửa, Lâm Di mới lẩm bẩm: “Bá tổ mẫu tặng mình một cây bút ngọc mà mình còn chưa được gặp bà lần nào.”
Đổng ma ma trở vào trong nhà, lão thái thái mới nhíu mày hỏi: “Lục nha đầu vừa nói gì đó?”
Đổng ma ma y lời bẩm báo lại: “Lục tiểu thư nói chưa từng được gặp lão thái thái nhánh cả lần nào.”
Lần này gia đình lão Tam trở về Kinh có đến thăm hỏi lão thái thái nhánh cả một lần, chỉ là lần đó đúng ngay lúc Lục nha đầu bị bệnh không đi được.
Lão thái thái cười lạnh, “Nó nói cho ta nghe đó mà?”
Đổng ma ma không lên tiếng, bây giờ phía nào nói cũng không chắc là đúng được.
Ánh mắt lão thái thái trở nên lạnh như băng, “Thế thì dẫn nó theo đi, tránh cho có người nói ta coi bên này nặng bên kia nhẹ.” Bà ta đến chỗ nhánh cả mà không dẫn theo người nhà lão Tam, người ngoài biết được sẽ nói ra nói vào. Ngộ nhỡ lần này lão thái thái nhánh cả bệnh nặng, muốn thông báo chuyện gì cũng có Lục nha đầu chứng kiến.