Lâm Di lắc đầu, “Là muội muốn ngắm hoa đào, không liên quan tới Tứ tỷ.”
Hạ nhân đưa Lâm Di tới phòng của Trần lão thái thái.
Bởi đã biết trước rồi nên Trần lão thái thái đã sai người chuẩn bị sẵn thuốc. Trầm Hương và Thạch Nam tiến lên giúp Lâm Di cởi vớ chân ra.
Thấy cổ chân Lâm Di chỉ hơi đỏ, Trần lão thái thái cũng thở phào, “May mà không tổn thương đến gân cốt.”
Đại nha đầu trong phòng lão thái thái đều là người tay chân nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã băng bó xong chân cho Lâm Di, Lâm Di cảm nhận được nơi cổ chân có đắp thuốc hơi lành lạnh.
“Cháu thấy sao rồi?” Trần lão thái thái ân cần hỏi thăm.
Lâm Di gật đầu, “Cháu gái đã thấy dễ chịu hơn nhiều ạ.”
Nghe vậy, vẻ mặt lão thái thái mới thoải mái hơn, nhưng ngay sau đó bà liền nghiêm mặt, “Tại sao các cháu lại chạy vào Tiểu Tinh viện của Đại bá phụ cháu hả?”
Lâm Di cúi đầu, “Là do cháu mãi ngắm hoa đào nên không chú ý.”
Lâm Phương nhìn vết thương của Lâm Di, tỏ ra cực kỳ hối hận, “Là cháu dẫn Lục muội muội đến Đông viện, cháu muốn bẻ vài cành đào thật đẹp cho tổ mẫu, cho nên mới…”
Thì ra là vì muốn tỏ lòng hiếu thảo.
Quả nhiên sắc mặt của lão thái thái liền dịu đi.
Hai nha đầu vẫn còn trong sân viện của phủ, không tính là vượt phép.
Lão thái thái thở dài, nhìn Lâm Phương trách cứ, “Cháu lớn tuổi hơn thì phải biết để mắt tới muội muội chứ, sau này ra ngoài phải dẫn theo ít nhất hai nha hoàn, biết chưa?”
Lâm Phương gật đầu, thân mật ngồi xuống cạnh Lâm Di hỏi han: “Hay là để Lục muội muội tới ở cùng cháu đi, như vậy cháu cũng tiện chăm sóc cho muội ấy hơn. Hơn nữa…” Nói tới đây, Lâm Phương mỉm cười thoải mái, “Nghe nói Tam thúc phụ có mời cho Lục muội muội một nữ tiên sinh nổi danh hạnh lâm thánh thủ*, Lục muội muội hẳn cũng học được không ít, cho nên cháu muốn nhờ Lục muội muội chỉ dạy đôi điều.”
(*) Hạnh lâm thánh thủ: cụm từ dùng để ca ngợi người có y thuật giỏi giang.
Hạnh Lâm thánh thủ? Lão thái thái nhìn về phía Lâm Di, bà cũng nghe nói nữ tiên sinh mà lão Tam mời cho Lục nha đầu có lai lịch không hề đơn giản, “Là Ngữ Thu tiên sinh nổi tiếng kia sao?”
Nhân Ngữ Thu là cái tên mà ai ai ở trong Kinh thành cũng biết đến. Người này vốn dĩ là tiểu thư dòng dõi thư hương, sau khi gia đình sa sút thì trở thành nữ tiên sinh, dốc lòng nghiên cứu y thuật, thường xuyên đi khám bệnh cho các tiểu thư, phu nhân, được xưng tụng là nữ thần y. Nếu không phải mẫu thân Lâm Di vừa hay có quen biết Ngữ Thu tiên sinh, tiên sinh đã chẳng đồng ý dạy nàng.
Lâm Di khẽ gật đầu xác nhận.
Lâm Phương hâm mộ nói: “Vừa rồi Lục muội muội nhìn Liễu di nương mãi, ta thường nghe người ta nói về cái gọi là vọng, văn, vấn, thiết, chắc hẳn Lục muội muội đã học được không ít rồi.”
Lão thái thái nghe vậy thì quay lại nhìn Lâm Di chằm chặp.
…
Mẫu thân của Lâm Phương là Trần nhị thái thái Điền thị. Bà ta ngồi trên chiếc phản gỗ trải thảm nhung, bên cạnh đặt chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn chạm trổ hình hoa mẫu đơn, ngay bên là một tấm bình phong có viền sơn son nạm vàng, tỉ mỉ thêu thùa.
Đại nha hoàn bên cạnh Điền thị tên Nguyên Hương tiến tới nói thầm: “Chuyện Liễu di nương ầm ĩ cả rồi.”
Điền thị không hề ngẩng đầu lên.
Nguyên Hương nói tiếp: “Liễu di nương ngã ở trong sân, được Lục tiểu thư phát hiện, hiện giờ Tứ tiểu thư và Lục tiểu thư đang ở trong phòng của lão thái thái.”
Điền thị khẽ nhếch môi, lão thái thái tất nhiên sẽ gọi hai con bé tới tra hỏi.
Nguyên Hương lo lắng hỏi: “Liệu trưởng phòng có đổ tội lên người chúng ta không?”
Điền thị nhướng mày, buồn cười nói: “Chuyện này liên quan gì tới chúng ta chứ? Người biết y thuật là Lục tiểu thư chứ không phải Lâm Phương nhà chúng ta. Sau này mà có tin đồn rằng Liễu di nương bị đánh thuốc truyền ra ngoài, vậy cũng là do người hiểu y thuật mới có thể nói có bài bản hẳn hoi được.” Điền thị ngừng một chút mới nói tiếp: “Ta chỉ cần nhắc nhở Đại thái thái, đối thủ của bà ta là nhà Tam thúc chứ không phải chúng ta.”
Điền thị vừa nói vừa thả kim thêu xuống, chắp hai tay trước ngực, thành kính như tín nữ đang quỳ trước tượng Phật, “A Di Đà Phật, ngã Phật từ bi. Ta cũng vì cứu người mà thôi. Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng.” Điền thị lại cầm kim thêu lên, tiếp tục thêu nốt phần mắt chim hỉ thước đang đậu trên cành, “Ta không giống Đại thái thái, ta muốn tích phúc cho Bân ca và Phương tỷ* của chúng ta.”
(*) Ca nhi và tỷ nhi là đại từ nhân xưng gọi bé trai và bé gái của người xưa.
Nguyên Hương cũng rất tán đồng, cười nói: “Thái thái của chúng ta là người lương thiện nhất.”
Điền thị khép hờ mắt, nốt ruồi nhỏ giữa mi tâm mơ hồ khiến thị trông như một vị Quan Âm đang cầm phất trần. Đại thái thái trông coi nhà bếp nhiều năm như vậy, đã muốn hạ độc Liễu di nương thì sẽ không để lại chút dấu vết, lão thái thái có tra cũng chẳng tra được gì. Đến lúc đó, thị chỉ cần cho người quạt tí gió thổi tí lửa bên tai Liễu di nương, gợi ý cho Liễu di nương đi cầu xin Lục tiểu thư hiểu ít chút y thuật thì cây củi đang cháy này sẽ đốt thẳng tới nhà của Tam thúc.
Đến lúc đó nhà thị chỉ cần bàng quan đứng nhìn…
Nói cho cùng, thị có suy nghĩ như thế cũng là vì cái nhà này thôi, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trần suy bại trong tay Đại thái thái.
…
Nghe nhắc đến y thuật, Lâm Di đưa ống tay áo che tiếng cười vừa bật ra khỏi môi, “Nếu nói tới mấy chuyện đó, e rằng cháu còn không biết nhiều bằng Tứ tỷ. Cháu đi theo Ngữ Thu tiên sinh học tập cũng chỉ nhận biết vài loại thảo dược, nhưng không phải dùng để chữa bệnh.”
Lâm Phương ngẩn người.
Lão thái thái tò mò hỏi: “Vậy cháu học những gì?”
Lâm Di nhướng mày, “Mấy vị thuốc có thể dùng làm sáp thơm…” Vừa nói nàng vừa giơ ngón tay nhẩm đếm: “Hoa đào, tường vi… đậu khấu trắng, bạch phục linh, lá tử tô cũng rất có ích.” Nói tới đây nàng ngừng một thoáng, “Các chủng loại cỏ thuốc nhiều vô số kể, cháu gái cũng không nhớ hết được. Tiên sinh có nói, nghe cho biết thôi cũng được, bởi vậy người cũng không dạy dỗ kỹ càng thêm. Cháu bảo nha hoàn hái hoa đào trong sân là để làm nước cốt đấy.” Vừa nói nàng vừa nhìn về phía Lâm Phương, “Nếu Tứ tỷ muốn học thì muội sẽ chỉ cho tỷ.”
Thật lâu sau Lâm Phương mới hoàn hồn, “Thì ra Lục muội muội học những thứ này.”
Lâm Di nói: “Về phần vị di nương kia của Đại bá phụ… cháu thấy lạ mặt cho nên mới nhìn kỹ hơn một chút…”
Lão thái thái hơi cong môi cười, “Đi theo nữ tiên sinh mà chỉ học được mấy vị thuốc như vậy? Mà thôi, tiểu thư khuê các có học nhiều cũng chẳng ích gì.”
Lâm Di ngồi thêm một lúc thì thấy chân đã hết đau.
Lão thái thái lệnh cho hạ nhân đưa Lâm Di trở về, Lâm Phương cũng đi theo ra ngoài.
Hai vị tiểu thư vừa đi, Đổng ma ma vén rèm tiến vào.
Lão thái thái khoanh chân ngồi trên giường la hán nhìn Đổng ma ma, Đổng ma ma không dám chậm trễ, nói nhỏ: “Lang Trung tìm thấy bã Khiên Ngưu Tử trong thuốc của Liễu di nương.”
Khiên Ngưu Tử là loại thuốc có dược tính mạnh, phụ nữ có thai dùng nó sẽ sinh non.
Ánh mắt lão thái thái trở nên sắc lẹm, “Đây là lần thứ mấy rồi? Không sinh được con trai nối dõi cũng không cho phép người khác sinh. Trước Liễu di nương đã từng có một xác hai mạng, ta đã nhắc nhở không chỉ một lần mà nó vẫn chẳng chịu thu tay lại.”
Đổng ma ma nhanh nhẹn mở ngăn bàn lấy quạt ra quạt cho lão thái thái.
Lão thái thái hít sâu một hơi, “Lúc trước không có chứng cớ mới để cho nó ở trước mặt ta khóc lóc kêu oan uổng, lần này xem nó còn lời gì để nói nữa. Đáng lẽ chuyện trong phòng vãn bối ta không nên nhúng tay, nhưng đó dù sao cũng là máu thịt của Trần thị ta, không thể để nó làm bừa thêm nữa.”
Đổng ma ma sợ lão thái thái tức giận quá độ, “Lão thái thái đừng nóng, hiện giờ tình hình của Liễu di nương đã ổn rồi, chờ Đại thái thái trở về ngài tra hỏi kỹ một chút, chưa biết chừng là có ẩn tình gì đó.”
Ẩn tình… Lão thái thái cười lạnh, chuyện tới nước này mà còn nói vậy chính là lừa mình dối người, “Chọn hai nha hoàn đắc lực một chút sang chăm sóc Liễu di nương đi, nhất định phải bảo đảm cho đứa bé trong bụng Liễu di nương bình yên chào đời.”
…
Lâm Di về tới viện của mình, Linh Lung đứng ở cửa chờ, vừa thấy bóng người liền tiến lên đón.
Hai mắt Linh Lung hồng hồng, rõ ràng là vừa khóc xong, “Tiểu thư, thế nào rồi ạ?”
Lâm Di ngồi xuống trên giường, lắc đầu nói: “Không vấn đề gì, đã đắp thuốc rồi.”
Hai tiểu nha đầu dĩ nhiên không tin, tiểu thư không sao thì đã không phải ngồi kiệu trở về.
Thấy trong phòng không còn ai khác, Lâm Di đứng dậy đi vài vòng. Chân của nàng vốn chẳng hề gì, lúc Lâm Phương đề nghị đi ngắm hoa đào là nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Lâm Phương muốn lợi dụng nàng, vậy nàng cứ thuận theo thôi…
Bạch đậu khấu, bạch chỉ, bạch phục linh, tử tô… Mặc dù nàng không theo tiên sinh học y lý nhưng cũng hiểu biết ít nhiều, không chỉ có mấy vị này.
Khiên Ngưu Tử… theo nàng nhớ được, Liễu di nương kiếp trước đã vì vậy mà một xác hai mạng, lão thái thái tuy nghi ngờ Đại bá mẫu song lại không tìm được chứng cớ.
Lúc ở trong phòng Liễu di nương, nàng nhân lúc hỗn loạn đã ném vụn Khiên Ngưu Tử vào trong nửa bát thuốc đang uống dở của Liễu di nương. Chỉ cần lão thái thái cho người tra xét nửa bát thuốc kia, nhất định sẽ phát hiện ra Khiên Ngưu Tử.
Một thϊếp thất nho nhỏ, tuy không đủ để Đại bá mẫu bị trừng phạt quá nghiêm khắc, nhưng sau này Đại bá mẫu cũng sẽ thu tay lại.
Không chỉ cứu mạng người phụ nữ đáng thương kia mà còn là cứu chính nàng.
Kiếp trước nàng cũng bị người ta hạ độc, bệnh tật liên miên mãi không khỏi. Ở Trần gia, Đại bá mẫu trông coi nhà bếp nên dễ dàng ra tay nhất.
Nàng có thể biết về Khiên Ngưu Tử thì dĩ nhiên cũng hiểu được cách dùng các vị thuốc khác. Kiếp trước cũng bởi vì nàng bệnh tật triền miên nên cả nhà mới ở lại Kinh thành. Nếu nàng khỏi “bệnh”, hẳn cha sẽ đưa cả nhà trở về Phúc Ninh.
Nhớ tới Phúc Ninh, Lâm Di không khỏi nao nao, cuộc sống ở Phúc Ninh chính là thứ nàng hoài niệm nhất.
Rời khỏi Kinh thành, cha sẽ không quen biết Khang quận vương, Lâm Chính Thanh cũng sẽ không tới Trần gia xin cưới nàng, chuyện sau này hẳn sẽ tự nhiên mà thay đổi theo.
Đây chính là con đường đơn giản nhất.
Nhìn Lâm Di đi lại tự nhiên, hai tiểu nha hoàn không giấu được vẻ vui mừng.
Quất Hồng vừa bước tới định nói gì thì bên ngoài chợt vọng vào tiếng kêu hớt hải: “Lâm Di, chân muội thế nào rồi?”
Ngay sau đó rèm liền bị kéo *xoẹt* sang một bên.