Trà Xanh Không Ngừng Phấn Đấu

Giới thiệu bạn đọc

Tập truyện: Trà xanh thật xinh đẹp

———

Gió nhẹ thổi và nắng như đổ lửa.

Lâm Lục Lục sờ soạng ngón tay một cách nhàm chán, loại tình huống này thật sự rất nhàm chán. Tuy nhiên để không sụp đổ hình tượng tốt bụng và hiền lành của mình, cô không được rời cuộc họp sớm.

“Lục Lục, đây là Lưu Dương.” Người bạn bên cạnh giới thiệu.

Lưu Dương? Bạn trai bảy năm của Vương Đan?

Lâm Lục Lục điềm nhiên mỉm cười dịu dàng và gật đầu với anh ta.

Bạn trai mẫu mực trong lời đồn đúng thật là có chút thú vị. Nghe nói không ai trải qua đường dài yêu đương mà không thể tiến đến hôn nhân, Lâm Lục nhìn Lưu Dương thật muốn xem đúng hay sai, trong lòng chợt dậy lên ý niệm.

Lưu Dương không biết ấn tượng của Lâm Lục Lục đối với anh là gì, dù thế anh cũng bị mái tóc đen và đôi môi đỏ của cô làm lung lây phải liếc mắt một cái, lại thấy cô gái đơn thuần tinh khiết lại vừa khiêu gợi quyến rũ, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Bữa tiệc nhàm chán vẫn diễn ra, hôm nay Lưu Dương không dẫn bạn gái đi. Bạn bè hỏi đến thì mơ hồ lộ ra dấu hiệu cãi vã. Điều này lại khiến Lâm Lục Lục dễ dàng làm chuyện xấu.

Lâm Lục Lục dường như hết lòng đóng vai người nghe, một bên lại bí mật chú ý đến hướng đi của Lưu Dương. Đây cũng chỉ là kỹ năng cơ bản của trà xanh mà thôi

Nhìn Lưu Dương đi vào toilét, Lâm Lục Lục giả tạo an ủi người bạn đang phàn nàn về chuyện tình cảm rồi khéo léo kết thúc chủ đề bằng những lời nói chân thành nhỏ nhẹ, người bạn cũng không còn quá đau khổ và buồn bã nữa, cô ta nắm lấy tay Lâm Lục Lục xúc động nói:

"Cảm ơn Lục Lục, mình không biết phải làm gì nếu không có cậu.

Lâm Lục ôn nhu vuốt những sợi tóc rối ra phía sau tai bạn hờn dỗi: “Đồ ngốc.” Rồi không để cô bạn có cơ hội ngắt lời, Lâm Lục giả vờ xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Mình muốn đi vệ sinh một chút ”

Người bạn nhanh chóng buông tay của cô ra, “Tại mình, tại mình cả, đi ngay, đi ngay đi.”

Lâm Lục Lục ngồi lâu như vậy đứng lên có chút loạn choạng, song liền nhẹ nhàng chạm vào đầu cô bạn như để trấn an.

“Không sao đâu, lát nữa mình sẽ quay lại.”

Nói xong cô tự tin rời đi, đã sẵn sàng tấn công Lưu Dương. Người bạn đó ngơ ngác ngồi trên ghế, đợi Lâm Lục Lục rời đi, nở một nụ cười cưng chiều;

"Thực, không biết ai mới là chị gái đây?"

Sau một hồi vui vẻ, Lâm Lục Lục hơi xoay người về phía cạnh bồn rửa mặt, cúi người lau vết bánh dính trên giày.

Lưu Dương đi ra liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, thân thể phản ứng theo bản năng, có chút nóng bức.

Lâm Lục Lục mặc một bộ đồ trắng và đi tất đen, trông rất ngây thơ lại nhu hoà. Nhưng với động tác của cô, chiếc váy bó sát ôm chặt lấy cánh mông tròn trịa và đầy đặn của cô, hông và eo của cô cũng được nâng lên cao. Điều kinh khủng hơn là cặp thỏ trắng trên ngực lộ ra một nửa, như sắp nhảy ra khỏi quần áo. Bất giác, Lưu Dương hoảng hốt nhìn ra chỗ khác, cổ họng cuộn trào quay mặt vào gương.

Lâm Lục Lục âm thầm mỉm cười rồi đứng lên trong khi Lưu Dương quay lại. Không ai nhắc đến chuyện vừa rồi, cứ xem như chỉ là vừa bị một người mù nhìn thấy, chưa kể anh ta đã nhìn thấy những gì nên thấy.

Đến gần Lưu Dương, Lâm Lục vờ như đã nhận ra hắn, ngạc nhiên nói:

"A, là anh! Lưu ... Ông Lưu?"

Lưu Dương cũng nhận ra cô là cô gái trong bữa tiệc vừa rồi, dù sao bộ dáng này cũng quá bắt mắt.

Lúc quay đầu lại, ánh mắt anh bất giác chuyển động. Lâm Lục Lục không thích đeo trang sức và phụ kiện nên cũng không có vòng cổ để che đi, mái tóc hơi xoăn vô tình xõa ngang vai, giờ đã lộ ra một mảng lớn da thịt đầy đặn. Xương đòn, ức giòn. Những hạt châu căng tròn, trắng bóng hấp dẫn người liếʍ.

Lưu Dương như bị vẻ đẹp trước mặt mê hoặc mà quên mất không trả lời. Lâm Lục liếc nhìn theo ánh mắt anh, hơi nghiêng người mất tự nhiên mà vén tóc về phía trước.

Lưu Dương mặt đỏ bừng, ngay cả gốc tai cũng ửng đỏ, nhưng vẫn nhất quyết tiếp tục giả vờ thản nhiên, dù biết rằng đối phương tỏ ý phòng bị mình ra mặt. Anh không thể không ghét bản thân mình kém cỏi.

Sau khi định thần lại, anh mở miệng, giọng điệu dịu dàng đến mức chính mình cũng không nhận ra.

“Gọi tôi là Lưu Dương, ông Lưu nghe thật không quen.”

Lưu Dương hơi đùa, Lâm Lục Lục cũng thoải mái và đáp lại. Đèn trong phòng tắm mờ ảo khiến bầu không khí thêm mơ hồ.

Lưu Dương lại nhìn đám người trước mặt không chút lưu tâm, chỉ xét qua cử chỉ ngôn ngữ, hắn rất đơn giản và tốt bụng, chỉ là tính tình có chút lãnh đạm.

Tính cách và ngoại hình vừa vặn, nhưng lại cảm thấy tương phản, quả thực là lựa chọn tốt nhất. Một người như vậy muốn tìm một người đàn ông tốt hơn e là phải tốn nhiều công sức để dụ dỗ đây.

Cả hai cùng nhau bước ra lại không cẩn thận mà va phải nhau. Lưu Dương đưa tay ra nắm lấy vai Lâm Lục Lục để giúp cô đứng vững. Hương thơm dịu dàng như ngọc, phảng phất khó phát hiện, chỉ khi lại gần cô gái mới có thể ngửi thấy. Lưu Dương thầm nghĩ cô thật khác với bạn gái Vương Đan của mình.

Hai người cùng nhau trở lại, vị trí ban đầu đã có người ngồi nên đành phải ngồi cạnh nhau.

Lúc này, chợt có người nói đùa: “mỹ nam, mỹ nữ này nhìn thật xứng đôi.”

Cô bạn vừa rồi đang nói chuyện với Lâm Lục Lục, lập tức vì Lâm Lục mà cãi lại: “Anh đang nói cái gì vậy! Lưu Dương là hoa đã có chủ. “Bạn bè!”

Lâm Lục Lục đoán rằng người đàn ông đó không phải là bạn của Lưu Dương, nhưng điều thú vị ở chỗ là anh ta xem ra cũng không ưa gì người bạn gái của Lưu Dương.

"Cắt, chỉ là nói đùa thôi. Đừng để Vương Đan nghe thấy, không thì A Dương đúng là gặp phiền phức."

“Tiểu Thanh.” Lưu Dương ngắt lời, không biết là tự ái hay là dọa người.

Người tên Tiểu Thanh cong môi không nói gì. Bầu không khí bắt đầu trở nên khó xử.

Lưu Dương nhìn thấy động tác của Lâm Lục Lục mà không thể nhịn cười. Cô gái này thực sự rất ... dễ thương? Cô thật nghĩ rằng không có ai nhận ra động tác của mình rằng đã bí mật tránh xa anh như thể là muốn giữ khoảng cách.

Đây là lần thứ hai, hẵng là vì cô biết anh có bạn gái nên mới phòng bị để tránh nghi ngờ chứ không nghĩ anh là kẻ lưu manh. Nghĩ đến đây, Lưu Dương cảm thấy khó chịu.

Nhìn vẻ ngoài của cô, bạn bè của Lâm Lạc Lạc đều biết rằng cô không biết cách ứng xử với người lạ, liền cảm thấy có lỗi và ra sức thuyết phục cô, vì thế mới tạm thời bỏ qua chủ đề này.

“Lục Lục , không phải em đã nói là gần đây em đã nghỉ việc và đang tìm việc sao?”

Lưu Dương ngẩng đầu cười cười hỏi.

"Không phải tình cờ có sếp bên cạnh sao? Hay là thử xem?”

Lâm Lục Lục đỏ mặt, xấu hổ tự giới thiệu mình trước mặt ông chủ. Cô ấy không định đi cửa sau trong hoàn cảnh như vậy.

Lưu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người bên cạnh phút chốc đỏ bừng như mới xông hơi, môi dưới bị cắn chặt, lộ vẻ xấu hổ vô cùng. Thật chọc đến người khác bắt nạt. Lưu Dương đột nhiên rất tò mò, người như cô sao có thể đơn độc đến bây giờ.

Bạn bè nhìn Lâm Lục Lục hận rèn sắt không rèn được thép, và tiếp tục vì cô ra mặt:

"Lưu Dương, Lục Lục thật sự là một kho báu lớn. Dự án của Budweiser được thiết kế bởi Lục Lục. Công ty của anh có thiếu giám đốc thiết kế dự án không?"

Dự án Budweiser’s quả thực rất nổi tiếng, nhưng không ngờ cô gái này chính là nhà thiết kế đó. Lưu Dương vốn tưởng rằng nàng chỉ là một bình hoa xinh đẹp, nhưng hiện tại hắn phải nghiêm túc xem xét lại cô gái này rồi. Về sau, anh sẽ chủ động hỏi thông tin liên lạc của Lâm Lục Lục.

Kết thúc bữa tiệc, Lâm Lục Lục nắm tay bạn mình tìm một nơi khuất vắng hỏi: "Tần Tần, tại sao muốn tôi đến gặp Lưu Dương?"

Tần Tần nhàn nhạt gật đầu, đáp: "Ngốc lắm, mình biết những công ty lớn khác đang ra sức bốc lột cậu. Nhưng cậu quá đơn thuần, cần một ít kinh nghiệm. Cậu nghĩ mình không biết sao? Cậu cũng thiết kế dự án Balie nhưng lại bị ông chủ cũ cướp công.

Lâm Lục Lục cúi đầu, yếu ớt vùng vẫy biện hộ:" Không, tôi. .. "

Được rồi, nghe mình đây, công ty của Lưu Dương mới thành lập, chỉ thiếu người tài. Năng lực của cậu chỉ khiến công ty của anh ta tốt hơn mà thôi, không cần phải xấu hổ. Nhất định cậu sẽ được nhiều người chào đón. Cậu xứng đáng với tư cách là người quản lý dự án. Chỉ cần nghĩ vậy thôi là đủ rồi! "

“Mình cũng biết tính cách của anh ấy, có tham vọng và có năng lực. Mình cũng sẽ có một tương lai tươi sáng với anh ấy.”

Lâm Lục Lục gối đầu lên vai Tần Sở, làm nũng. Tần Sở âu yếm vuốt tóc đen của cô an ủi.

"Cậu tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích. Tuy nhiên, mình có chút lo lắng về người bạn gái kia của Lưu Dương..."

A Vĩ và Lưu Dương vừa hút xong một điếu thuốc. Hai người không cố ý nghe lén, bọn họ thật sự đến đây trước. Phải nói người giữ trong tâm ban đầu chỉ có bảy điểm, sau khi nghe lời nói của Tần Sở liền trở thành mười điểm.

Khi Lưu Dương rời đi, cô vô tình liếc nhìn về hướng của họ. Nắm lấy cánh tay Tần Mục trìu mến.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu_________

Mình tìm cộng tác viên để soát lỗi chính tả và dấu câu, vì mình tự edit nên k thể soát hết tất cả các lỗi được, nên tha thiết một bạn về chung nhà với mình.

Quyền lợi: Được đọc tất cả truyện bên mình miễn phí, cùng mình san sẻ những bộ truyện hay