Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 46: Cụ Già

Lữ Cử Nhân run lẩy bẩy nắm lấy một khúc củi còn lập lòe ánh lửa, ra sức ném thật mạnh về phía cô gái kia. Nhưng đòn tấn công này lại chẳng có chút tác dụng gì cả, thanh củi trực tiếp bay xuyên qua người cô gái.

Ngay tại thời điểm cô gái bó chân sắp tới gần được đống lửa, cả người cô bỗng ngừng lại, cái đầu xoay ngoắt về phía đông của cánh rừng.

Nhánh cây đong đưa, đám người Lý Hỏa Vượng cầm trong tay mấy viên đá phát sáng, bước từ trong rừng cây ra.

“Hửm?”

Bạch Linh Miểu – lúc này đã gỡ mảnh vải che mắt xuống, phát hiện chút manh mối.

“Sư huynh Lý, ngươi xem, cô gái này đúng là quá quái dị! Cô ta không có phần ót, cả hai bên đầu là mặt người!”

Một tiếng “Keng!” Vang lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm cô gái bó chân lạ lùng đằng xa bằng ánh mắt cảnh giác.

“Ngươi là cái quái gì?”

“Hìhì, ta là người nha, chẳng lẽ nhìn không giống sao?”

Một giọng nói vô cùng lảnh lót vang lên, cô gái bó chân bắt đầu vặn vẹo cơ thể gầy gò của mình bò về phía mục tiêu mới, trông giống hệt một con rết lớn.

Lý Hỏa Vượng tất nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, nhanh tay sờ bên hông trái, chỉ giây sau, trong tay hắn đã xuất hiện một chiếc chuông nhỏ.

“Đinh…đinh…đang…đang…”

Tiếng chuông chói tai vang lên, tất cả mọi người có mặt ở đây, kể cả Lý Hỏa Vượng cũng thống khổ ôm chặt đầu. Nhưng Lý Hỏa Vượng không hề có ý định dừng việc rung chuông, trái lại còn ra sức lắc chuông, bởi vì trong mắt hắn, tất cả mọi thứ đều đang trở nên méo mó, đong đưa kịch liệt, bao gồm cả cô gái bó chân kia.

Cũng trong lúc này, chiếc áo bông mới tinh trên người cô bắt đầu rách vài đường, từ bên trong bốc ra vài luồng khói đen nghi ngút.

Tiếng chuông này có tác dụng với cô gái kia!

Bỗng, cô gái bó chân hét lớn một tiếng, cơ thể sắp hỏng kia điên cuồng lay động, lùi vào trong khu rừng, không bao lâu sau thì đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Lý Hỏa Vượng.

Tiếng chuông dần dần dừng lại, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn cái chuông trong tay, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

“Tuy không gọi được Du lão gia, nhưng thật không ngờ ngươi còn có công dụng này nữa.”

Không biết là do bị dẫm bẹp lép hay là còn nguyên nhân gì khác, nhưng dù Lý Hỏa Vượng đã giành được đạo linh của Đan Dương Tử, nhưng mỗi lần lay chuông, cảnh tượng trước mặt sẽ trở nên méo mó, vặn vẹo chứ không tụ lại thành Du lão gia giống lúc trước.

Càng hiểu thêm về thế giới này, trái lại hắn càng thấy hoang mang, mấy thứ quỷ quái này rốt cuộc là gì đây?

“Cao nhân, đúng là cao nhân! Cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ! Ta thật sự có mắt mà không thấy núi Thái Sơn mà, tới tới, mời ngài tới đây sưởi ấm.”

Lữ Trạng Nguyên cảm động rơi nước mắt, vội chắp tay chào đón, còn rất nhiệt tình kéo Lý Hỏa Vượng tới bên đống lửa ngồi sưởi ấm.

So với cái thứ hồi nãy, những quái vật đi theo phía sau vị đạo gia này thật sự thân thuộc hơn rất nhiều, dù sao cũng có đạo gia ở đây trấn giữ, mấy thứ đó cùng lắm chỉ là nhìn doạ người thôi, chứ không thật sự muốn lấy mạng người như cái thứ hồi nãy.

“Hầy! Đồ súc sinh đáng chết! Nếu không phải nó đột ngột nổi điên bỏ chạy, sao lão già như ta có thể làm chậm trễ cao nhân chứ.”

Lữ Trạng Nguyên móc tẩu thuốc ra, giả vờ giả vịt gõ gõ lên yên ngựa.

Sau khi gõ vài cái, ông ta xoay người lại hét lớn:

“Nè, Quỳnh Hoa, mau lên, mau tới đây nướng bánh bao rót nước đi! Nướng ba cái bánh bao trắng lớn! Lại lấy thêm ba cái...Không! Năm cái hột vịt muối!!”

Hành vi nhiệt tình quá mức một cách quá đột ngột của Lữ Trạng Nguyên khiến Lý Hỏa Vượng thật sự có hơi không thoải mái.

“Cụ ơi, không cần phiền phức thế đâu, chỉ là không biết ta có thể hỏi ngài mấy câu không?”

“Hỏi! Cứ việc hỏi! Vừa nãy tiểu đạo gia đã cứu cả nhà già trẻ chúng ta một mạng còn gì! Ha ha, muốn hỏi gì cũng được!”

Lữ Trạng Nguyên vỗ ngực, vội vàng đồng ý với hắn. Như cảm thấy còn chưa đủ nhiệt tình, ông ta lại nhét miệng tẩu thuốc vào nách, ra sức cọ tới cọ lui vài lần, sau khi châm lửa xong, vội dùng hai tay nâng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ lấy lòng.

“Ấy...Cảm ơn cụ, nhưng ta không hút thuốc, ngươi biết thứ chúng ta vừa bắt gặp ban nãy là thưa gì không? Tên của nó là gì?”

Lý Hỏa Vượng lấy tay đẩy đống thuốc lá sợi đã bị mài thành bột này ra.

Trước mắt hiểu biết của hắn về thế giới này vẫn là con số không, muốn an toàn sống sót, nhất định phải dùng hết khả năng tìm hiểu thật kỹ mới được.

Lữ Trạng Nguyên bị câu hỏi của hắn làm cho hoang mang.

“Hả? Chuyện này...Chuyện này sao ta biết được, đạo gia, cái thứ tới hỏi thăm kia không phải là bị ngươi đuổi đi sao? Sao ngươi lại không biết?”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của ông ta, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình đã hỏi sai, về chuyện này, chưa chắc ông cụ đã biết nhiều hơn mình nữa là.

“Ta nghe thấy ngươi bảo dùng nướ© ŧıểυ đồng tiểu gì đó, nướ© ŧıểυ đồng tử thật sự có thể làm thứ kia bị thương sao?”